yêu giả thành thật

Chương 3: Cuộc sống chung đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, thành phố vẫn chìm trong làn sương mỏng, nhưng Lâm Tĩnh Vy đã phải thức dậy từ sớm. Cô đứng trước tấm gương, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình – mái tóc rối, đôi mắt còn chút mệt mỏi, nhưng bộ váy công sở chỉnh tề vẫn khiến cô trông gọn gàng. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Một tuần này, phải làm sao để giả vờ thật tự nhiên… nhưng không ngờ, sống chung với Hàn Thế Nghi lại khó khăn đến vậy.”

Sự thật là, Hàn Thế Nghi đã đề nghị cô tạm thời sống tại căn hộ của anh – một phần để tiện cho việc hợp tác công việc, phần để cô không bị mẹ ép hẹn hò với người khác. Nghe thì đơn giản, nhưng Tĩnh Vy chưa từng sống cùng người lạ bao giờ, đặc biệt là với một CEO lạnh lùng như Hàn Thế Nghi. Cô không khỏi lo lắng.

Khi cô vừa bước vào sảnh căn hộ sang trọng của anh, ánh mắt lập tức bị choáng ngợp. Căn hộ rộng rãi, nội thất tối giản nhưng tinh tế, ánh sáng dịu dàng phản chiếu trên sàn gỗ bóng loáng. Hàn Thế Nghi đứng ở phòng khách, mặc áo sơ mi trắng, tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc bén nhưng thoáng vẻ chăm chú nhìn cô.

“Đây là căn hộ của tôi. Trong thời gian này, mọi thứ… đều bình thường. Ăn uống, sinh hoạt… cố gắng đừng để sự hiện diện của nhau gây ra phiền toái,” anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng nghiêm nghị.

Tĩnh Vy gật đầu, cố giữ bình tĩnh: “Dạ… tôi sẽ cố gắng.” Nhưng trong lòng, cô tự hỏi liệu mình có đủ khả năng để sống chung với người đàn ông vừa nghiêm nghị vừa quyến rũ đến mức trái tim cô đập loạn nhịp này.

Ngay khi cô bước vào phòng khách, Hàn Thế Nghi nhấc một tờ giấy trên bàn. “Đây là lịch trình thử việc. Cố gắng làm theo, và đừng quên… mọi hành động đều phải hợp lý. Tôi không muốn người ngoài hiểu lầm gì.”

Tĩnh Vy đỏ mặt, nhận lấy giấy. “Dạ… tôi hiểu.” Cô cảm giác tim mình đập mạnh, như thể cả căn hộ rộng lớn này đều tràn ngập sức hút của anh.

Sau khi sắp xếp hành lý trong căn hộ nhỏ nhưng tiện nghi, cô bắt đầu quen dần với việc sống cùng Hàn Thế Nghi. Ban đầu, mọi thứ diễn ra rất bình thường, nhưng chỉ vài phút sau, những tình huống dở khóc dở cười bắt đầu xuất hiện.

Sáng nay, Tĩnh Vy dậy sớm hơn, vào bếp chuẩn bị trà và bánh mì cho bữa sáng. Hàn Thế Nghi xuất hiện đúng lúc cô đặt khay thức ăn trên bàn, ánh mắt nghiêm nghị quan sát cô: “Cô nấu ăn?”

Tĩnh Vy ngượng ngùng: “Dạ… chỉ là đơn giản thôi ạ, không gì đặc biệt.” Cô cố gắng mỉm cười, nhưng tay vẫn run run. Anh nhướng mày, nhưng không nói gì thêm, chỉ ngồi xuống bàn ăn và im lặng quan sát cô.

Khoảnh khắc đó khiến Tĩnh Vy cảm thấy vừa hồi hộp vừa xấu hổ. Cô tự nhủ: “Chỉ là giả vờ yêu thôi… nhưng sao tim lại đập mạnh như thế này?”

Buổi sáng trôi qua với những tình huống dở khóc dở cười. Khi cô định dọn dẹp bát đĩa, Hàn Thế Nghi bất ngờ đứng dậy, cúi người nhặt chiếc đũa rơi. “Để tôi làm,” anh nói, giọng trầm ấm. Tĩnh Vy đỏ mặt, lùi lại: “Dạ… không cần đâu ạ.” Nhưng anh đã nhanh tay hơn, khiến cô không còn cơ hội phản ứng.

Đến trưa, khi chuẩn bị ăn cơm, điện thoại của Tĩnh Vy rung lên. Tin nhắn từ Hạ My: “Nắm tay CEO chưa? Nhớ giữ hình tượng đôi uyên ương nhé!” Cô bật cười khổ, nhưng không kịp trả lời thì Hàn Thế Nghi nhìn thẳng cô.

“Trong lúc ăn, không nên nhìn điện thoại quá nhiều,” anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng rõ ràng có phần nhắc nhở.

Tĩnh Vy đỏ mặt, cúi đầu. “Dạ… tôi hiểu rồi.” Cô tự hỏi liệu anh có biết mình đang nhận tin nhắn từ Hạ My hay không, nhưng ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị của anh khiến cô không dám nghĩ tiếp.

Buổi chiều, khi hai người cùng nhau chuẩn bị một số tài liệu cho dự án, Hàn Thế Nghi bất ngờ đặt tay lên vai cô, nhấn nhẹ như để hướng dẫn. Tĩnh Vy giật mình, tim đập nhanh, cô đỏ bừng mặt: “A… anh…”

Anh nhíu mày, không nói gì thêm, chỉ tiếp tục công việc. Nhưng chính khoảnh khắc ngắn ngủi đó khiến Tĩnh Vy cảm giác trái tim mình như nhảy lên từng nhịp. Cô tự nhủ: “Chỉ là giả vờ… nhưng sao cảm giác lại thật đến vậy?”

Những tình huống hài hước liên tiếp xảy ra vào tối hôm đó. Khi cô chuẩn bị dọn dẹp bát đĩa, vô tình làm rơi một chiếc cốc, Hàn Thế Nghi nhanh chóng đỡ lấy: “Cẩn thận hơn.” Cô vừa ngượng ngùng vừa cảm thấy tim mình loạn nhịp. Rồi khi cô sơ ý va vào anh, cả hai cùng chạm tay, ánh mắt chạm nhau trong giây lát, khiến không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề nhưng đầy sức hút.

Trong lúc ăn tối, Hàn Thế Nghi lặng lẽ lấy món trà sữa mà cô thích đặt trước mặt cô. Tĩnh Vy vừa bất ngờ vừa cảm động. “Anh… sao biết tôi thích món này?”

Anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như muốn nói gì đó nhưng chỉ nhếch môi: “Tôi quan sát.”

Cô cười mỉm, vừa bối rối vừa cảm thấy hạnh phúc kỳ lạ. Cảm giác này, dù chỉ là giả vờ, nhưng lại khiến trái tim cô rung động không ngừng.

Đêm đó, khi ánh đèn vàng chiếu rọi phòng khách, cả hai cùng đứng bên cửa sổ, nhìn thành phố về đêm. Không khí im lặng, nhưng đầy sức nặng. Hàn Thế Nghi nhẹ giọng: “Một tuần này, cô phải giữ hình tượng. Tôi không muốn cảm xúc thật xen vào quá nhiều.”

Tĩnh Vy mỉm cười, tim vẫn đập mạnh: “Dạ… tôi sẽ cố gắng.” Nhưng cô biết, những khoảnh khắc giả vờ này đã chạm đến trái tim cô theo cách mà cô không thể nào ngờ tới.

Cô nhắm mắt lại một giây, hít sâu, rồi mở mắt nhìn anh. Ánh mắt ấy, dù lạnh lùng, vẫn khiến cô cảm giác vừa an toàn vừa rung động. Và trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng cuộc sống cùng Hàn Thế Nghi – dù bắt đầu từ giả vờ – sẽ là hành trình đầy bất ngờ, ngọt ngào, và cũng không kém phần hỗn loạn.

Cô tự nhủ: “Giả vờ yêu… nhưng trái tim này… liệu có giữ được không?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×