Sáng sớm, căn hộ Hàn Thế Nghi vẫn chìm trong làn sương mỏng, ánh nắng dịu dàng len qua rèm cửa, phản chiếu trên sàn gỗ bóng loáng. Lâm Tĩnh Vy thức dậy, ngồi trên giường, mắt lim dim nhìn trần nhà, cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cô đã quen dần với việc sống chung với Hàn Thế Nghi, nhưng trái tim vẫn đập mạnh mỗi khi nghĩ đến những khoảnh khắc bất ngờ mà anh dành cho cô.
Hôm nay là ngày có cuộc họp quan trọng với đối tác nước ngoài, và cô phải chuẩn bị thật kỹ hồ sơ, bài thuyết trình cùng với Hàn Thế Nghi. Khi bước vào phòng khách, cô thấy anh đang đứng dựa vào cửa sổ, ánh mắt nhìn ra phố. Ánh nắng chiếu qua, làm nổi bật dáng vẻ lịch lãm và uy nghi của anh.
Anh quay sang cô, giọng trầm: “Chúng ta phải đến văn phòng sớm để chuẩn bị. Cố gắng giữ hình tượng.”
Tĩnh Vy gật đầu, tim đập thình thịch. “Dạ… tôi sẽ cố gắng.” Nhưng trong lòng, cô vẫn lo lắng không biết liệu những khoảnh khắc giả vờ này có khiến mối quan hệ của họ rối tung lên không.
Trên đường đi, Hàn Thế Nghi lái xe, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua cô, khiến cô vừa hồi hộp vừa tò mò. Cô tự nhủ: “Anh ấy… sao lại khiến mình cảm giác vừa sợ vừa muốn gần?” Khi đến nơi, không khí văn phòng tràn ngập căng thẳng vì sự hiện diện của các đối tác nước ngoài.
Trong lúc chuẩn bị tài liệu, một nhân viên vô tình làm rơi một tập hồ sơ, và Tĩnh Vy lao tới giúp, nhưng bất ngờ va vào Hàn Thế Nghi. Cả hai cùng chạm tay, ánh mắt giao nhau trong giây lát. Tĩnh Vy đỏ bừng mặt, vừa bối rối vừa cảm thấy tim mình nhảy lên từng nhịp.
Một đồng nghiệp khác, Trần Khải Dương, đứng gần đó chứng kiến cảnh tượng này, không bỏ lỡ cơ hội, thầm nhếch môi cười mỉa mai. “À, hóa ra hai người đã thân mật đến mức này rồi sao? Không biết sếp Hàn đã để ý cô từ bao giờ?”
Tĩnh Vy đỏ mặt, vội lùi lại, nhưng Hàn Thế Nghi không hề nói gì, chỉ nhếch môi liếc nhìn Trần Khải Dương, ánh mắt sắc bén khiến anh ta im lặng. Tuy nhiên, khoảnh khắc đó đã gieo vào tâm trí Tĩnh Vy một cảm giác lo lắng khó tả.
Cuộc họp bắt đầu, nhưng trong đầu cô vẫn vang vọng hình ảnh vừa rồi. Cô không biết liệu Hàn Thế Nghi có nhận ra cảm giác của cô, hay tất cả chỉ là giả vờ giữa hai người. Khi Hàn Thế Nghi bắt đầu thuyết trình, cô quan sát cách anh nói chuyện, cách ánh mắt anh quét qua mọi người, và tự nhủ: “Anh ấy… thật sự thu hút đến mức khó tin.”
Sau cuộc họp, cả nhóm ra ngoài, trời bất ngờ mưa. Tĩnh Vy chưa kịp lấy ô, và Hàn Thế Nghi bước tới, giơ ô che cho cô. Dưới màn mưa nhẹ, khoảng cách giữa họ gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh.
“Cảm ơn…” cô nói, giọng run run, đỏ mặt.
Anh nhíu mày, giọng lạnh nhưng ấm: “Cẩn thận đừng ướt. Nếu không, sẽ ảnh hưởng sức khỏe.”
Khi trở về căn hộ, cô cảm thấy mệt mỏi nhưng hạnh phúc kỳ lạ. Cô chuẩn bị bữa tối, nhưng khi đặt khay thức ăn trên bàn, Hàn Thế Nghi đã đứng trước mặt, tay anh nhấc một chiếc đũa rơi: “Để tôi làm.”
Tĩnh Vy đỏ mặt: “Dạ… không cần đâu ạ.” Nhưng anh đã nhanh tay hơn, khiến cô không còn cơ hội phản ứng. Khoảnh khắc này khiến cô vừa bối rối vừa rung động.
Trong lúc ăn tối, điện thoại của cô rung lên. Tin nhắn từ Hạ My: “Sếp Hàn trông hôm nay có vẻ… quan tâm đến cô quá đó. Cẩn thận kẻo hiểu lầm nhé!” Cô nhìn Hàn Thế Nghi, tim đập thình thịch, vừa muốn cười vừa lo lắng.
Chưa kịp suy nghĩ, Trần Khải Dương – đồng nghiệp hay tạo rắc rối – nhắn tin cho Tĩnh Vy: “Cô với CEO hôm nay quá thân mật rồi, mọi người đang bàn tán. Chắc là tình cảm thật rồi nhỉ?”
Tĩnh Vy hốt hoảng, vừa đỏ mặt vừa lo lắng. Cô quay sang nhìn Hàn Thế Nghi, nhưng anh vẫn im lặng, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy quyền lực. Cô tự nhủ: “Chuyện này sẽ gây hiểu lầm lớn… mình phải làm gì đây?”
Ngày hôm sau, hiểu lầm từ đồng nghiệp bắt đầu lan rộng trong công ty. Nhiều người bắt đầu bàn tán, đôi lúc Tĩnh Vy cảm giác ánh mắt mọi người hướng về mình, xen lẫn tò mò và hiếu kỳ. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tim vẫn đập nhanh mỗi khi Hàn Thế Nghi đi qua.
Trong lúc đang chuẩn bị hồ sơ, anh bất ngờ xuất hiện, nhấn nhẹ vai cô: “Cô ổn chứ? Không cần lo lắng quá về những lời bàn tán. Tôi đã biết hết.”
Cô đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa ngạc nhiên: “Anh… biết hết sao?”
Anh chỉ nhếch môi: “Đúng vậy. Nhưng cô nên giữ bình tĩnh. Nếu cảm xúc thật xen vào quá nhiều, sẽ rắc rối.”
Tĩnh Vy gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng. Khoảnh khắc anh đặt tay lên vai cô, cô cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh, tim loạn nhịp. Cô tự nhủ: “Chỉ là giả vờ… nhưng sao cảm giác thật đến vậy?”
Đêm đến, khi ánh đèn vàng chiếu rọi khắp căn hộ, cả hai đứng bên cửa sổ, nhìn thành phố lung linh. Không khí yên lặng nhưng nặng trĩu. Hàn Thế Nghi nhẹ giọng: “Một tuần này, mọi hành động phải hợp lý. Nếu không, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp.”
Cô mỉm cười, tim vẫn đập mạnh: “Dạ… tôi sẽ cố gắng.” Nhưng trong lòng, cô biết, những khoảnh khắc giả vờ này đã bắt đầu trở thành thật, và trái tim cô đang dần thừa nhận một điều khó tin: cô đã rung động với Hàn Thế Nghi.
Tuy nhiên, drama chưa dừng lại. Một buổi chiều, khi Tĩnh Vy quay về phòng nghỉ, vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của Trần Khải Dương với một vài đồng nghiệp khác. Họ bàn tán về cô và Hàn Thế Nghi, suy đoán rằng tình cảm của hai người đã vượt quá mức giả vờ. Cô đỏ mặt, cảm giác xấu hổ trộn lẫn lo lắng.
Cô bước ra, và Hàn Thế Nghi đang đứng đó, ánh mắt nhìn cô thẳng. “Cô nghe thấy gì?” Anh hỏi, giọng trầm, nhưng không hề gay gắt.
Tĩnh Vy lắp bắp: “Dạ… tôi… chỉ là hiểu lầm thôi….”
Anh nhíu mày, nhưng rồi nhếch môi nhẹ, giọng trầm ấm: “Nếu vậy, hãy để tôi bảo vệ cô khỏi những hiểu lầm này. Nhưng cô phải tin tôi… và giữ bình tĩnh.”
Khoảnh khắc ấy, trái tim cô rung lên mạnh mẽ. Cô hiểu rằng, dù bắt đầu từ giả vờ, nhưng Hàn Thế Nghi thực sự quan tâm đến cô. Cảm giác vừa ngọt ngào vừa hồi hộp tràn ngập trong lòng cô.
Cô nhắm mắt một giây, hít sâu, rồi mở mắt nhìn anh. Ánh mắt ấy, dù lạnh lùng, vẫn khiến cô cảm thấy an toàn, và đồng thời, khiến trái tim cô rộn ràng kỳ lạ. Những hiểu lầm, những lời bàn tán, dù có khiến cô lo lắng, nhưng cũng chính là cơ hội để cô nhận ra rằng, tình cảm giữa hai người không còn chỉ là giả vờ nữa.
Cô tự nhủ: “Giả vờ yêu… nhưng giờ đây… liệu trái tim mình có còn kiểm soát được không?”
Và từ khoảnh khắc này, mối quan hệ giữa Tĩnh Vy và Hàn Thế Nghi bắt đầu bước vào giai đoạn mới: tình cảm thật len lỏi trong những hành động giả vờ, sẵn sàng đón nhận những thử thách, hiểu lầm, nhưng cũng đầy ngọt ngào và bất ngờ.