Buổi sáng hôm đó, thành phố chìm trong làn sương mỏng, ánh nắng vàng nhạt len qua rèm cửa căn hộ của Hàn Thế Nghi. Lâm Tĩnh Vy tỉnh dậy, cảm giác vừa hồi hộp vừa bồn chồn. Trái tim cô vẫn loạn nhịp sau những hiểu lầm ngày hôm qua, nhưng cô biết hôm nay sẽ là một ngày đặc biệt, bởi có một bí mật quan trọng đang chờ cô phát hiện.
Sau khi chuẩn bị xong, Tĩnh Vy bước vào phòng khách. Hàn Thế Nghi đã đứng đó, tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc bén như muốn đọc hết mọi suy nghĩ trong đầu cô. Anh nói: “Chúng ta có một cuộc họp quan trọng. Chuẩn bị hồ sơ và đi đúng giờ.”
Cô gật đầu, tim vẫn đập mạnh. Trên đường đi, không khí giữa hai người im lặng, chỉ có tiếng xe lăn bánh và tiếng còi báo từ thành phố. Dù là im lặng, nhưng khoảng cách giữa họ lại khiến Tĩnh Vy cảm thấy áp lực và hứng thú đồng thời. Cô tự nhủ: “Anh ấy… sao lại khiến mình vừa sợ vừa muốn gần đến vậy?”
Khi đến văn phòng, cả nhóm đối tác nước ngoài đã chờ sẵn. Hàn Thế Nghi dẫn cô vào phòng họp, ánh mắt nhìn cô đầy nghiêm nghị. “Trong cuộc họp, giữ bình tĩnh và hợp lý. Bất kỳ hành động nào vượt quá giới hạn sẽ tạo ấn tượng sai.”
Cô gật đầu, cố giữ bình tĩnh. Tuy nhiên, ngay khi ngồi xuống, điện thoại của cô rung lên. Tin nhắn từ Hạ My: “Chúc may mắn hôm nay! Cẩn thận bí mật sắp lộ nha.” Tĩnh Vy đỏ mặt, không biết Hạ My ám chỉ gì, nhưng tim cô đã bắt đầu cảm giác hồi hộp.
Cuộc họp bắt đầu, mọi thứ diễn ra suôn sẻ, cho đến khi Hàn Thế Nghi bất ngờ đứng dậy, đi tới tủ hồ sơ, kéo ra một tập tài liệu dày cộp. Anh mở ra, ánh mắt quét qua từng trang, rồi chậm rãi đưa cho Tĩnh Vy: “Cô xem đi. Đây là tài liệu liên quan đến dự án mới. Nhưng cũng có… thông tin quan trọng mà cô cần biết.”
Tĩnh Vy lật từng trang, mắt mở to khi nhìn thấy một số thông tin quan trọng về tập đoàn, kế hoạch kinh doanh, và đặc biệt là một bức thư ghi rõ: “Đối tác đã thông qua đề xuất hợp tác bí mật với Hàn Thế Nghi, liên quan trực tiếp đến sự nghiệp và danh tiếng của CEO.”
Cô quay sang nhìn anh, giọng run run: “Anh… sao… tôi không biết chuyện này…”
Hàn Thế Nghi nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm nhưng ẩn chứa một chút dịu dàng: “Bí mật này không phải để che giấu cô, mà là để bảo vệ cô và cả dự án. Nếu lộ ra quá sớm, sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng.”
Cô cảm thấy tim mình loạn nhịp, vừa ngạc nhiên vừa bối rối. “Vậy… anh tin tôi sao?”
Anh nhíu mày, giọng trầm: “Tất nhiên. Nhưng cô phải giữ bí mật. Nếu không, mọi chuyện sẽ rối tung.”
Sau cuộc họp, trên đường về, Tĩnh Vy không ngừng suy nghĩ về bí mật mà Hàn Thế Nghi vừa tiết lộ. Cô tự hỏi vì sao anh lại tin tưởng cô đến vậy, trong khi cô chỉ là nhân viên mới. Khi cô đang loay hoay suy nghĩ, Hàn Thế Nghi đột ngột nắm lấy tay cô, ánh mắt nhìn thẳng: “Cô ổn chứ? Không cần lo lắng quá.”
Cô đỏ mặt, vừa bối rối vừa cảm thấy tim mình nhảy lên từng nhịp. Khoảnh khắc tay họ chạm nhau khiến cô cảm giác như trái tim mình đang bị kéo chặt. “Dạ… tôi ổn…” cô thốt lên, giọng run run.
Trở về căn hộ, Tĩnh Vy bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Khi đặt khay thức ăn trên bàn, Hàn Thế Nghi bước tới, nhấc một chiếc cốc rơi: “Để tôi làm.”
Cô đỏ mặt: “Dạ… không cần đâu ạ.” Nhưng anh đã nhanh tay hơn, khiến cô không còn cơ hội phản ứng. Khoảnh khắc này khiến trái tim cô rung lên mạnh mẽ.
Trong lúc ăn tối, họ trò chuyện về công việc và dự án sắp tới. Hàn Thế Nghi bất ngờ hỏi: “Cô có biết lý do tôi chọn cô cùng tham gia dự án này không?”
Tĩnh Vy ngạc nhiên, lắc đầu: “Dạ… không biết ạ.”
Anh nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng ấm: “Vì tôi tin tưởng cô. Tôi biết cô có khả năng. Nhưng quan trọng hơn… tôi muốn cô hiểu, dự án này sẽ thử thách cả khả năng và lòng tin của chúng ta.”
Cô cảm thấy xúc động. “Tôi… sẽ cố gắng hết sức.”
Đêm đến, khi ánh đèn vàng chiếu rọi khắp căn hộ, cả hai đứng bên cửa sổ, nhìn thành phố lung linh. Hàn Thế Nghi nhẹ giọng: “Bí mật này… sẽ ảnh hưởng đến nhiều thứ. Nhưng tôi tin cô, và cũng muốn cô tin tôi. Chỉ có như vậy, chúng ta mới cùng nhau vượt qua được.”
Cô mỉm cười, tim vẫn đập mạnh: “Dạ… tôi sẽ cố gắng. Tôi tin anh.”
Khoảnh khắc ấy, trái tim cô rung lên mạnh mẽ, và cô nhận ra rằng, dù bắt đầu từ giả vờ, tình cảm giữa họ đã trở nên thật. Những bí mật, những thử thách, dù có khó khăn, nhưng cũng chính là cơ hội để họ hiểu nhau hơn, để mối quan hệ giữa Lâm Tĩnh Vy và Hàn Thế Nghi trở nên sâu sắc hơn.
Những ngày tiếp theo, cô nhận thấy rằng, Hàn Thế Nghi không chỉ quan tâm đến công việc, mà còn tinh tế chăm sóc cô qua những hành động nhỏ: từ việc chuẩn bị đồ ăn sáng, nhắc nhở cô nghỉ ngơi, đến những lời nói dịu dàng hiếm hoi. Mỗi khoảnh khắc như vậy đều khiến trái tim cô rung động.
Một buổi chiều, khi Tĩnh Vy đang sắp xếp hồ sơ, cô vô tình nhìn thấy Hàn Thế Nghi ngồi lặng lẽ bên bàn, ánh mắt chăm chú nhìn ra cửa sổ. Khoảnh khắc ấy khiến cô bỗng nhiên nhận ra, rằng tình cảm giữa họ không còn là giả vờ nữa. Cô hít sâu, tim đập mạnh, rồi tiến lại gần: “Anh… sao hôm nay trông lặng lẽ vậy?”
Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nhưng ấm áp: “Tôi đang nghĩ… về dự án, về cô… và về những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cô biết không, việc tin tưởng nhau là quan trọng nhất.”
Cô đỏ mặt, trái tim loạn nhịp: “Dạ… tôi hiểu.”
Tối hôm đó, khi cả hai đứng trên ban công, nhìn thành phố về đêm, ánh đèn lung linh phản chiếu trong mắt họ. Hàn Thế Nghi nhẹ giọng: “Bí mật vừa hé lộ… không chỉ thử thách công việc, mà còn thử thách cảm xúc của chúng ta. Nhưng tôi tin, nếu cùng nhau, chúng ta sẽ vượt qua.”
Tĩnh Vy mỉm cười, tim loạn nhịp: “Dạ… tôi cũng tin anh.”
Khoảnh khắc ấy, họ im lặng đứng bên nhau, cảm nhận hơi thở và nhịp tim của nhau, và cả hai đều nhận ra một điều: tình cảm giữa họ đã vượt qua giới hạn giả vờ, bắt đầu bước vào giai đoạn thật sự – với tất cả ngọt ngào, bất ngờ, và thử thách đang chờ phía trước.
Cô tự nhủ: “Giả vờ yêu… nhưng giờ đây… trái tim mình đã không còn kiểm soát được nữa. Và tôi biết, hành trình này… sẽ còn dài và đầy bất ngờ.”