yêu lại từ quá khứ

Chương 1: Cuộc Gặp Lại Bất Ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ hai, ánh nắng xuyên qua tấm rèm văn phòng, len lỏi vào những chiếc bàn gỗ sáng bóng, chiếu lên những chiếc laptop đang mở, những tách cà phê còn bốc khói. Nam bước vào sảnh công ty với bước chân vừa vội vàng vừa dè dặt. Anh cảm nhận được sự quen thuộc xen lẫn một chút lạ lẫm trong không khí, như thể từng hơi thở nơi đây đều mang theo ký ức của những năm tháng trước.

Anh vừa quay sang nhìn bảng thông báo dự án chung, mắt bỗng dừng lại trên một cái tên mà anh tưởng đã khép lại từ lâu trong trái tim mình: Vy.

“Vy…?” Anh thốt lên trong lòng, tim đập nhanh một cách bất ngờ.

Cô gái đứng đó, tay cầm tập hồ sơ, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, nhưng khi ngẩng lên, đôi mắt ấy vô tình chạm vào anh. Một khoảnh khắc yên lặng kéo dài, không gian như ngừng lại. Vy cũng cảm nhận được điều gì đó – một cảm giác vừa quen vừa lạ, vừa ngượng ngùng vừa hồi hộp. Cô cố gắng nở một nụ cười nhẹ, nhưng đôi môi ấy dường như chỉ vừa rung lên, chưa hoàn toàn xuất hiện.

Cả hai đứng đó, nhìn nhau mà không ai mở lời trước. Nam muốn bước tới, nhưng anh sợ sự ngỡ ngàng của Vy sẽ biến thành khó chịu. Vy muốn chào, nhưng cô lo rằng ánh mắt anh có thể đọc được tất cả những điều cô từng che giấu trong trái tim. Họ đã từng là một phần quan trọng của nhau, từng cười, từng khóc cùng nhau, nhưng một hiểu lầm đã khiến mọi thứ tan biến như làn khói mỏng manh.

Nam hít một hơi thật sâu, cố gắng kéo cảm xúc hỗn loạn về vị trí của nó. “Lâu rồi không gặp, Vy,” anh nói, giọng khẽ khàng nhưng vẫn đủ để vang lên trong không gian yên ắng của sảnh.

Vy gật đầu, nụ cười bẽn lẽn hơn, “Ừ… lâu rồi…” Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Nam quá lâu, sợ tim mình lại đập loạn nhịp.

Khoảnh khắc ấy, mọi thứ trong quá khứ dường như ùa về. Nam nhớ những lần hẹn hò dưới mái hiên trường, những buổi chiều đi bộ cùng nhau, những câu chuyện vụn vặt nhưng lại quý giá vô cùng. Vy nhớ những tin nhắn vội vàng anh gửi, những lời hứa hẹn chưa trọn vẹn, và cả nỗi giận dữ vì hiểu lầm không đáng có.

Cả hai cùng bước vào phòng họp cho buổi khai mạc dự án. Bầu không khí tràn đầy năng lượng và ánh mắt đồng nghiệp khiến họ không thể chỉ nhìn nhau, nhưng sự hiện diện của nhau vẫn là một nam châm vô hình hút tâm trí họ về phía nhau. Vy đặt tập hồ sơ xuống bàn, cố gắng tập trung vào phần thuyết trình, nhưng mắt cô liên tục liếc qua Nam. Anh cũng thế, mỗi khi Vy cười, tim anh như lạc nhịp.

Khi buổi họp kết thúc, Nam vô tình đi cùng lối thang máy với Vy. Không gian hẹp, hai người đứng cạnh nhau, khoảng cách chỉ vài bước chân, cả hai đều cảm nhận được nhịp tim đập nhanh. Một phút im lặng, sau đó Nam phá vỡ sự bối rối:

“Vy, mình… mình không biết nên bắt đầu từ đâu.”

Vy cười khẽ, ánh mắt vừa dịu dàng vừa e dè, “Có lẽ… từ câu ‘xin lỗi’ sẽ tốt hơn.”

Nam giật mình, vì cô không hề trách móc anh, nhưng anh cũng không dám chắc liệu lời xin lỗi của cô có đủ để xóa nhòa những nghi ngờ và đau khổ trong lòng anh.

Cảm giác bối rối xen lẫn hồi hộp theo họ suốt quãng đường đi. Mỗi lần bước chân chạm vào nhau trong thang máy hay cạnh bàn làm việc, một luồng điện lạ chạy qua cơ thể, nhắc nhở cả hai rằng, tình cảm cũ chưa bao giờ mất đi.

Khi ra khỏi thang máy, họ cùng nhìn nhau một lần nữa. Vy thở dài nhẹ, vừa như trút được gánh nặng vừa như lo sợ. Nam mỉm cười, một nụ cười đầy hi vọng nhưng còn dè dặt.

Họ không nói thêm lời nào, nhưng cả hai đều biết một điều: đây chỉ là sự khởi đầu. Những năm tháng xa cách chưa thể xóa nhòa tất cả, nhưng nó cũng chưa đủ để họ bỏ qua tất cả. Cuộc gặp lại này, dù bối rối và đầy cảm xúc, là cơ hội để họ thử lại từ đầu.

Trong lòng Nam, một suy nghĩ vang lên: “Liệu lần này, chúng ta có thể làm lại không, Vy?”

Vy nhìn anh, ánh mắt đầy cảm xúc, nhưng cô chỉ mỉm cười, nhấn mạnh một điều không lời: “Hãy để thời gian trả lời.”

Và thế là, giữa những bàn ghế văn phòng, tiếng chuông điện thoại, và ánh nắng buổi sáng, một chương mới bắt đầu – chương mà cả Nam và Vy đều không biết kết thúc sẽ ra sao, nhưng đều cảm nhận rõ ràng một điều: tình yêu cũ chưa bao giờ rời đi, chỉ chờ một cơ hội để hồi sinh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×