yêu lại từ quá khứ

Chương 2: Ký Ức Học Trò


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nam rời văn phòng vào buổi chiều, trời đã ngả màu cam nhạt của hoàng hôn. Cảnh vật xung quanh dường như bình yên, nhưng trong lòng anh lại rối bời. Gặp lại Vy sau từng ấy năm, những ký ức tuổi học trò bỗng ùa về, rõ mồn một như thể mới chỉ xảy ra hôm qua.

Anh nhớ những buổi sáng sớm cùng nhau đi học, từng cơn gió lướt qua mái tóc Vy, từng lần cô cười hồn nhiên trước những trò đùa ngớ ngẩn của anh. Nam nhớ cái cảm giác lần đầu tiên nắm tay Vy trong sân trường, cảm giác run rẩy nhưng ấm áp lan tỏa từ tay đến tim. Những ngày mưa, hai đứa cùng trú dưới mái hiên lớp học, chia nhau một chiếc ô nhỏ, tay trong tay, lòng tràn đầy sự gần gũi và an yên.

Nhưng ký ức ngọt ngào ấy không hoàn toàn trọn vẹn. Anh nhớ cái ngày hiểu lầm đầu tiên – Vy thấy Nam cười với một cô bạn khác mà không biết đó chỉ là trò đùa trong lớp. Cô giận dỗi, anh cố giải thích nhưng lời nói vụn vỡ, không thể xuyên qua bức tường do nỗi tự ái và sự trẻ con dựng lên. Kết quả là những tháng ngày xa cách, những bức thư chưa gửi, những câu nhắn tin bị bỏ lỡ.

Vy, nơi góc quán cà phê, cũng đang nhấp một ngụm cà phê đen đậm, ánh mắt vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng cuối ngày nhảy nhót trên vỉa hè. Cô nhớ những lần anh đặt gối lên vai mình khi cả hai ngủ gật trong thư viện, những lần anh che dù trong mưa, những lần anh ngồi lặng lẽ nghe cô kể chuyện nhỏ nhặt mà luôn tỏ ra quan tâm.

Cô cũng nhớ cái ngày hiểu lầm khiến họ chia tay – một bức thư lạc mất, một lời nói sai thời điểm, và cả sự tự trọng không nhường nhịn. Lúc đó, trái tim Vy đau, nhưng cái tôi lại khiến cô không thể chủ động liên lạc. Giờ đây, khi đứng trước Nam, tất cả những cảm xúc đó trỗi dậy, hòa lẫn sự bối rối và một chút hối tiếc.

Trong suy nghĩ của Nam, ký ức không chỉ là những cảnh vật và hành động; chúng là những cảm xúc anh chưa từng thổ lộ, những lời yêu thương chưa nói, và cả những tiếc nuối còn vương vấn. Anh nhận ra rằng, dù năm tháng đã trôi qua, những rung động dành cho Vy chưa từng phai nhạt.

Vy hít một hơi sâu, cố gắng điều chỉnh nhịp tim, nhắc nhở bản thân rằng họ hiện tại là người lớn, là đồng nghiệp, và rằng quá khứ dù ngọt ngào cũng có thể khiến cô tổn thương nếu nhắc lại quá nhiều. Nhưng khi ánh mắt họ vô tình chạm nhau trong văn phòng, một cảm giác ấm áp len lỏi, khiến Vy phải thừa nhận rằng, có lẽ cô vẫn còn yêu anh – yêu người từng cùng cô trải qua những ngày tháng học trò hồn nhiên, và yêu cả những lỗi lầm mà cả hai đã mắc phải.

Cả hai đều lặng im trong giây lát, chỉ để cho trái tim mình cảm nhận những gì đã từng mất. Không cần lời nói, không cần giải thích, ký ức tuổi học trò đã đủ để nhắc nhở rằng, tình cảm này chưa bao giờ chết. Nó chỉ ngủ yên, chờ cơ hội để thức giấc.

Nam nhấc điện thoại, định nhắn tin cho Vy, nhưng rồi lại dừng tay. Anh không muốn quá vội vàng, không muốn làm cô áp lực. Vy cũng đang rút trong túi chiếc điện thoại, định viết một tin nhắn, nhưng cuối cùng cô lại đặt xuống, mỉm cười nhạt.

Buổi chiều dần tàn, ánh nắng vàng trải dài trên phố, hắt lên những ô cửa kính. Trong khoảnh khắc ấy, cả Nam và Vy đều cảm nhận được một điều: dù quá khứ từng gây ra đau khổ, nó cũng chính là thứ kết nối họ. Nếu biết trân trọng, lần gặp lại này sẽ là cơ hội để họ bắt đầu lại – lần này, với sự trưởng thành và lòng dũng cảm để đối mặt với cảm xúc thật.

Và trong lòng cả hai, một hy vọng nhỏ bé nảy nở: liệu quá khứ có thể không còn là rào cản, mà trở thành bàn đạp để tình yêu mới thăng hoa?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×