Sáng sớm hôm đó, văn phòng vẫn yên ắng, ánh nắng dịu dàng len qua khung cửa kính chiếu lên những chiếc bàn làm việc. Nam vội vã đi lấy cà phê, đầu óc vẫn còn quay cuồng với bức thư và nỗi lo sợ từ quá khứ. Anh không nghĩ rằng chỉ một ngày bình thường lại khiến trái tim mình rung động đến vậy.
Vy cũng vừa bước ra, tay cầm tập hồ sơ, mắt nhìn xuống sàn như để che giấu cảm xúc. Họ tình cờ bước đến gần nhau ở hành lang hẹp, nơi không gian dường như co lại chỉ còn hai người. Nam cố gắng mỉm cười, nhưng sự căng thẳng lấn át khiến nụ cười hơi gượng gạo.
“Ồ… xin lỗi, tôi… à…” Vy nói, giọng khẽ run, khi hai người vô tình chạm vào nhau. Tay họ chỉ chạm nhẹ, nhưng tim cả hai như bị một luồng điện chạy qua. Khoảnh khắc ấy vừa ngắn ngủi vừa lâu dài, khiến Vy đỏ mặt, còn Nam thì cố kiềm chế nhịp tim đang đập dồn dập.
Họ dừng lại, nhìn nhau, im lặng. Không cần lời nói, cả hai đều cảm nhận được sự rung động lạ lùng. Nam muốn tiến thêm một bước, muốn cầm tay Vy thật chặt, nhưng lý trí nhắc nhở anh hãy bình tĩnh. Vy cũng cúi đầu, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng bên trong, cả trái tim cô như đang nhảy múa trong niềm hạnh phúc xen lẫn hồi hộp.
Khoảnh khắc này tuy ngắn ngủi, nhưng lại mở ra một kỷ nguyên mới cho mối quan hệ giữa họ. Nó không còn là khoảng cách lạnh lùng, mà là sự gần gũi, sự ấm áp từ những rung cảm nhỏ bé. Nam bước đi trước, nhưng trong lòng vẫn không ngừng nghĩ về Vy. Cô cũng quay trở lại bàn làm việc, lòng đầy hối tiếc vì không dám giữ lại khoảnh khắc ấy lâu hơn.
Cú chạm ngẫu nhiên ấy, tuy chỉ thoáng qua, nhưng đã khiến cả hai nhận ra: quá khứ có thể là rào cản, nhưng tình cảm vẫn còn đó, âm thầm đợi chờ cơ hội bùng lên. Họ bắt đầu tự nhủ, nếu muốn bước tiếp, phải dũng cảm đối mặt với cảm xúc của chính mình, để không còn lạc mất nhau lần nữa.