yêu lại từ quá khứ

Chương 9: Khoảnh Khắc Ngại Ngùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, Nam rủ Vy ra quán cà phê gần văn phòng để trao đổi thêm về dự án. Không khí ngoài trời dịu nhẹ, nắng xiên qua những tán cây, khiến mọi thứ trở nên ấm áp lạ thường. Vy bước vào, tay cầm chiếc túi nhỏ, ánh mắt chạm nhau ngay lập tức với Nam. Cả hai cùng nở một nụ cười, nhưng đều cảm thấy tim đập nhanh và chút ngượng ngùng len lỏi.

Ngồi xuống, họ bắt đầu trao đổi công việc, nhưng câu chuyện nhanh chóng đi chệch hướng sang những chuyện đời thường. Vy kể về ngày cuối tuần vừa rồi, Nam cũng nhắc đến một bộ phim mà anh mới xem. Càng nói, không khí giữa họ càng thoải mái, nhưng cũng đầy những khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi khiến cả hai nhìn nhau trân trối, rồi cùng cười ngượng ngùng.

Khi Vy rút điện thoại ra để ghi chú, tay vô tình chạm vào tay Nam đặt trên bàn. Khoảnh khắc đó kéo dài chỉ vài giây, nhưng đủ để cả hai cảm nhận một luồng điện chạy qua cơ thể. Nam nhanh chóng rút tay lại, mắt tránh ánh nhìn của Vy. Cô cũng cúi đầu, má đỏ bừng. Cả hai cùng cười ngượng ngùng, nhưng sâu bên trong, cả Nam lẫn Vy đều cảm thấy trái tim mình bị đánh thức một cách tinh tế.

“Anh… à, hôm nay quán cà phê này thật đẹp nhỉ?” Vy cất tiếng, cố gắng làm dịu không khí.

“Ừ, ánh sáng rất dễ chịu… và có lẽ… ngồi cùng em làm nó đẹp hơn,” Nam trả lời, giọng trầm ấm, khiến Vy ngẩng lên nhìn anh, mắt long lanh.

Cả hai cùng im lặng một lúc, không ai muốn phá vỡ khoảnh khắc này. Sự ngại ngùng xen lẫn vui sướng, cảm giác quen thuộc nhưng lại mới mẻ khiến họ không thể ngừng nhìn nhau. Nam nhận ra, tình cảm xưa cũ chưa hề phai nhạt, mà giờ đây, nó trở nên sâu sắc hơn, tinh tế hơn. Vy cũng cảm nhận điều tương tự, nhưng cả hai đều chưa dám thừa nhận, sợ quá khứ sẽ trở lại ám ảnh nếu mở lòng quá nhanh.

Buổi chiều trôi qua, họ rời quán cà phê trong ánh hoàng hôn. Khi bước ra cửa, ánh mắt Vy chạm vào Nam lần cuối, một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đủ khiến trái tim cả hai rung động. Cả Nam và Vy đều biết, từ đây, những bước chân của họ không còn đơn giản là đồng hành trong công việc, mà đang từng bước dẫn họ đến gần hơn với nhau — một tình cảm vừa ngượng ngùng, vừa ngọt ngào, vừa đầy hi vọng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×