Sáng hôm sau, Nam đến văn phòng sớm hơn thường lệ, tay cầm một tách cà phê nóng hổi. Anh nhìn qua cửa kính, thấy Vy đang đứng ngoài hành lang, ánh mắt xa xăm như đang nghĩ ngợi điều gì. Khoảnh khắc ấy khiến Nam chợt nhớ về những kỷ niệm xưa, khi hai người còn học chung trường, cùng chia sẻ những bí mật và những giấc mơ tuổi trẻ.
Vy vừa bước vào phòng họp, Nam nở một nụ cười nhẹ, nhưng cô chỉ mỉm cười đáp lại. Không khí vẫn còn chút e dè, nhưng dường như nỗi ngại ngùng ngày hôm qua đã tan bớt. Khi họ bắt đầu bàn về dự án, một chi tiết trong câu chuyện của Vy khiến Nam chợt dừng lại.
“Lần trước ở lớp học vẽ, có một bức tranh… tôi nhớ… hình như là cảnh chiều hoàng hôn ngoài sân trường mình,” Vy nói, đôi mắt ánh lên sự bồi hồi.
Nam im lặng trong giây lát, cảm giác xưa cũ ùa về. Anh nhớ từng khoảnh khắc họ cùng nhau chạy qua sân trường, nắng chiều rọi lên mái tóc cô, nụ cười ấy in đậm trong tim anh. Mọi thứ dường như trở lại, từng mảnh ký ức tưởng đã bị lãng quên bỗng sống động như ngày hôm qua.
Vy tiếp tục kể, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc: “Ngày đó… tôi đã hiểu lầm anh… và điều đó khiến mọi thứ kết thúc.”
Nam ngẩng nhìn cô, trái tim nhói lên, nhưng không còn là nỗi giận dữ, mà là sự tiếc nuối và mong muốn hàn gắn. “Vy… mình cũng có lỗi. Nhưng giờ mình muốn hiểu và sửa lại mọi thứ.”
Hai người lặng im trong giây lát, ánh mắt giao nhau, cả hai đều cảm nhận rõ rệt sự rung động nơi tim mình. Ký ức không chỉ nhắc họ về những hiểu lầm, mà còn về tình cảm chân thành, những điều đẹp đẽ từng có giữa họ.
Buổi chiều trôi qua, nhưng Nam và Vy không còn giữ khoảng cách quá lớn. Mỗi câu nói, mỗi nụ cười, dường như đều chứa đựng một lời nhắc nhở rằng quá khứ có thể trở thành nền tảng để xây dựng một tình yêu trưởng thành. Khi rời văn phòng, Vy quay lại nhìn Nam, và trong ánh mắt ấy, anh thấy cả sự tha thứ, niềm tin, và hi vọng cho một khởi đầu mới.
Khoảnh khắc ấy, ký ức không còn là vết thương, mà là cây cầu nối hai trái tim lại gần nhau hơn, mở ra cơ hội để tình yêu một lần nữa có thể nở rộ.