yêu lại từ tổn thương

Chương 1: VẾT SẸO KHÔNG TÊN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng giày cao gót vang lên đều đặn trên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo của tòa nhà Tập đoàn Eden. Trịnh Gia Hân bước ra khỏi thang máy, tay vẫn cầm điện thoại, ánh mắt sắc bén lướt qua từng khuôn mặt nhân viên đang khúm núm trước giờ họp ban điều hành.

Cô mặc một bộ vest xám ôm sát, tóc búi cao, gương mặt trang điểm nhẹ nhưng đầy khí chất của một người phụ nữ từng trải. Ở tuổi 27, Gia Hân đã là phó giám đốc điều hành của Eden – một trong những công ty truyền thông có ảnh hưởng nhất trong ngành. Nhưng người ta không nhớ đến cô vì chức danh đó. Họ nhớ đến một Trịnh Gia Hân lạnh lùng, khó gần, không bao giờ để cảm xúc xen vào công việc – và đặc biệt, chưa từng dính scandal tình cảm nào kể từ ngày nhậm chức.

Cửa phòng họp bật mở, ánh sáng tràn ra. Cô bước vào, vừa lúc tất cả các giám đốc bộ phận đứng dậy.

"Xin chào," một giọng nam trầm thấp vang lên từ phía đầu bàn.

Gia Hân hơi khựng lại một giây. Cô không trông đợi sẽ thấy một gương mặt lạ trong buổi họp quan trọng sáng nay.

Người đàn ông đó đang ngồi thoải mái, tay gác hờ lên bàn, ánh mắt nhàn nhã nhưng ẩn chứa sự quan sát sắc bén. Áo sơ mi trắng được xắn tay đến khuỷu, cổ áo không cài nút, để lộ phần xương quai xanh gợi cảm mà lại có phần bất cần.

"Tôi là Phan Duy Khánh, tân CEO của Eden. Rất hân hạnh."

Một làn sóng im lặng lan ra. Gia Hân siết nhẹ tập hồ sơ trong tay, ánh mắt cô không rời khỏi người đàn ông vừa giới thiệu. Không phải vì anh ta hấp dẫn – dù điều đó đúng – mà vì cái tên ấy không hề có trong thông báo bổ nhiệm nào từ ban quản trị cả.

"Phó giám đốc Trịnh," Duy Khánh nghiêng đầu nhìn cô, môi cong lên thành một nụ cười mơ hồ, "cô có vẻ ngạc nhiên?"

Gia Hân không đáp, chỉ kéo ghế ngồi xuống. "Chúng ta bắt đầu cuộc họp."

Buổi họp kéo dài gần hai tiếng. Duy Khánh gần như không phát biểu gì ngoài vài câu ngắn gọn. Nhưng ánh mắt của anh ta – luôn dõi theo từng lời nói, từng cái chau mày của Gia Hân, khiến cô không thể lơ là.

Khi mọi người lần lượt rời khỏi, Gia Hân thu dọn tài liệu. Đến khi cô đứng dậy thì đã thấy Duy Khánh bước đến gần, tay đút túi quần, giọng nói như thể quen biết từ kiếp trước.

"Tôi nghe nói cô là người khiến một nửa đội ngũ điều hành cũ phải chuyển vị trí?"

Gia Hân lạnh nhạt: "Tôi không có thói quen giữ lại những người thiếu năng lực."

Duy Khánh cười khẽ. "Tốt. Chúng ta sẽ hợp tác tốt."

"Không chắc."

"Cô không tin tôi?"

"Không tin ai cả."

Anh gật đầu, không phản bác. Nhưng trước khi rời khỏi, anh quay lại, ghé sát tai cô: "Có điều gì đó trong mắt cô… như thể cô từng rất đau."

Cô giật mình. Duy Khánh đã quay đi, bỏ lại đằng sau một dư âm khiến trái tim cô khẽ co lại – rất nhanh, rồi biến mất.

Và cũng ngay lúc ấy, những hồi ức cũ ùa về. Một đêm mưa, một tin nhắn lạnh lẽo, một lời chia tay không lý do. Một gã đàn ông từng nói yêu cô, nhưng lại ngủ với trợ lý của mình sau lưng cô.

Gia Hân hít sâu.

Cô không tin vào cảm xúc nữa.

Và càng không cho phép mình yếu lòng trước một gã đàn ông, dù ánh mắt anh ta có lấp lánh đến mức nào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×