yêu lại từ tổn thương

Chương 2: NHỮNG VẾT THƯƠNG BIẾT NÓI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau, phòng dự án lớn của Eden chính thức được tái cấu trúc.

Gia Hân – người được biết đến là "nữ hoàng không cảm xúc" – bất ngờ được chỉ định làm trưởng nhóm truyền thông chiến lược cho một chiến dịch quảng bá toàn quốc. Điều khiến cô cau mày là… đồng phụ trách lại chính là CEO mới – Phan Duy Khánh.

"Chúng ta cần phân định rõ quyền hạn," cô lên tiếng khi bước vào phòng họp riêng chỉ có hai người.

Duy Khánh đang pha cà phê. "Không cần. Tôi tin cô."

"Cảm ơn. Nhưng tôi không cần sự tin tưởng. Tôi cần ranh giới."

Anh quay lại, đặt hai ly cà phê xuống bàn, ngồi đối diện cô. "Tôi không có ý vượt ranh giới. Nhưng tôi thích nhìn thấy người khác vượt qua chính mình."

Gia Hân nheo mắt. "Tôi không phải nhân viên của anh để bị thử thách tâm lý."

"Còn tôi không phải kẻ đang cố trị liệu cho cô."

Không khí lặng đi.

Một sự im lặng nặng nề nhưng không hẳn khó chịu. Như thể hai người đều đang dò xét nhau, cả bằng lời nói lẫn bằng ánh mắt.

"Gia Hân," Duy Khánh đột ngột gọi thẳng tên cô, "tôi từng là bác sĩ tâm lý."

Cô nhướng mày.

"Chỉ là... tôi thấy ánh mắt cô rất quen. Như của những người từng đổ vỡ. Tự xây tường thành để bảo vệ mình. Nhưng lại cô đơn hơn bao giờ hết."

"Và anh nghĩ mình đọc vị được tôi?"

"Không cần. Tôi chỉ đoán. Và tôi chưa chắc đã đúng."

Gia Hân đứng dậy. "Tốt. Tôi không thích bị phân tích."

Cô quay người, nhưng chưa kịp chạm vào tay nắm cửa thì nghe anh hỏi:

"Cô từng bị bỏ rơi?"

Cô siết chặt nắm đấm.

Trong một giây ngắn ngủi, những hình ảnh mờ nhòe của quá khứ lại hiện về. Gương mặt của người cũ, tiếng thở dài, và ánh mắt khinh miệt khi anh ta rời đi không một lời giải thích.

Gia Hân quay lại, mắt sắc như dao. "Tôi từng bị phản bội. Còn anh? Anh đã từng mất ai đó chưa?"

Duy Khánh nhìn cô.

"Rồi."

Chỉ một từ. Không giải thích. Không cảm xúc. Nhưng Gia Hân nhận ra, ánh mắt anh lúc đó… cũng không bình thường.

Cô rời đi, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Lần đầu tiên sau bao năm, cô thấy mình… dao động.

Không phải vì thích. Mà vì sợ.

Sợ rằng người đàn ông kia đang nhìn thấy những mảnh vỡ cô đã cố chôn giấu bao năm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×