yêu lại từ tổn thương

Chương 5: BUỔI SÁNG KHÔNG ÁNH MẮT


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng sớm len qua lớp rèm mỏng, rải lên tấm ga giường trắng muốt những vệt sáng mờ. Trịnh Gia Hân mở mắt, đầu đau âm ỉ. Cô xoay người, phát hiện bên cạnh đã trống không.

Căn phòng khách sạn im lặng, lạnh và sạch đến mức xa lạ. Mùi hương dịu nhẹ còn vương trên gối – mùi nước hoa từ người đàn ông đêm qua, thứ hương nồng ấm pha lẫn gỗ và khói thuốc, khiến tim cô khẽ thắt lại.

Cô ngồi dậy, tấm chăn tuột khỏi bờ vai trần. Trên cơ thể, những dấu vết còn nguyên: môi sưng nhẹ, vài vết đỏ nhạt bên cổ. Tất cả nhắc cô nhớ rằng đêm qua không phải mơ.

Điện thoại trên bàn rung lên. Một tin nhắn duy nhất:

"Tôi xin lỗi. Không nên để chuyện đi xa như vậy. Tôi không muốn cô khó xử."

Không có tên người gửi, nhưng Gia Hân biết là ai.

Cô ngồi bất động một lúc lâu, mắt nhìn dòng tin nhắn như thể đó là câu kết luận cho mọi hỗn độn trong lòng.

Một cảm giác trống rỗng quen thuộc ùa về.

Đúng như năm xưa, cũng một buổi sáng mưa, người cũ nhắn cho cô ba chữ: "Anh xin lỗi."

Cô cắn môi. Nỗi đau không hẳn vì chuyện thể xác – mà là vì sự quay lưng quá nhanh, sự rút lui không dứt khoát, và cả sự im lặng sau tất cả.

Cô đứng dậy, vào phòng tắm, rửa mặt bằng nước lạnh. Nhìn bản thân trong gương – ánh mắt thâm quầng, môi mất sắc.

"Không được yếu lòng," cô thì thầm.

Mọi chuyện đêm qua… sẽ không ảnh hưởng gì. Phải không?

Cô quay trở lại công ty đúng giờ, với gương mặt lạnh lùng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng khi bước vào thang máy, trái tim cô khẽ chững lại. Duy Khánh đã ở đó.

Anh đứng lặng, nhìn cô, nhưng không nói gì.

Gia Hân cũng không chào. Cô đứng cạnh anh, mắt dán vào con số đang nhảy trên màn hình thang máy.

Không ai nói một lời suốt quãng đường từ tầng trệt lên tầng 22.

Cửa thang máy mở ra, cô bước ra trước. Anh không giữ cô lại, cũng không gọi tên.

Chỉ có sự im lặng – dày đặc đến mức nghẹt thở.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×