Một tuần sau, chiến dịch chính thức khởi động. Tối muộn hôm đó, Gia Hân và Duy Khánh cùng đội ngũ truyền thông đi ăn mừng buổi họp đầu tiên diễn ra suôn sẻ. Cô không định đi, nhưng bị Hoàng Vy – bạn thân kiêm trưởng phòng nội dung kéo theo.
"Nếu không có tôi, cô định ở nhà uống rượu một mình như bà cô già à?" – Vy bật cười, đẩy cô vào xe taxi.
Quán bar cao cấp được đặt sẵn phòng VIP. Rượu vang đỏ, ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc sâu trầm – tất cả khiến tâm trạng Gia Hân dần dịu lại. Dù sao, sau bao nhiêu tháng ngày đóng vai sắt đá, thỉnh thoảng cô cũng cần thả lỏng.
Duy Khánh đến trễ. Anh mặc sơ mi đen, tóc hơi rối, cúc áo đầu tiên vẫn không cài như mọi khi. Khi anh bước vào, mọi ánh nhìn đều khẽ dao động, kể cả Gia Hân.
"Tôi ngỡ cô không đến," anh kéo ghế ngồi cạnh cô, giọng trầm thấp.
"Có bạn tôi ép."
"Cô bạn ấy có gu thẩm mỹ tốt."
Gia Hân bật cười nhẹ. Cô đã uống một ít rượu, đủ để môi cô không còn sắc sảo như mọi ngày. "Anh hay đùa vậy với nhân viên dưới quyền à?"
"Không. Chỉ với cô."
Cô lặng đi một giây.
Buổi tiệc kéo dài đến hơn mười giờ. Khi mọi người lần lượt ra về, chỉ còn lại cô và anh. Trên bàn, chai rượu đã vơi hơn nửa. Trong đầu cô, hơi men bắt đầu len lỏi như từng giọt ký ức cũ.
"Anh có từng yêu ai chưa, Duy Khánh?" – cô hỏi, bất ngờ.
Anh ngả lưng ra ghế, mắt nhìn thẳng vào cô. "Từng. Rất nhiều."
"Và mất đi?"
"Ừ. Một người duy nhất. Và tôi không thể cứu được cô ấy."
Im lặng. Lần đầu tiên, không ai ngắt lời ai.
"Muốn quên, nhưng không thể," Gia Hân khẽ nói, như thể đang nói với chính mình.
Duy Khánh không đáp. Anh chỉ nghiêng người, rót cho cô một ly cuối cùng.
Khi họ đứng dậy, cô có hơi loạng choạng. Anh đỡ lấy khuỷu tay cô, không nói gì. Sự chạm nhẹ ấy lại như một dòng điện khiến cô bối rối.
"Để tôi gọi xe," anh nói.
"Không cần. Khách sạn bên cạnh. Tôi thuê phòng làm việc vài hôm nay."
Duy Khánh ngập ngừng. "Vậy... tôi đưa cô lên."
Không ai nói thêm một lời. Hành lang khách sạn yên ắng, chỉ còn tiếng bước chân.
Cánh cửa phòng đóng lại phía sau lưng họ. Ánh đèn vàng dịu bật sáng, phủ một không gian mờ ảo và xa cách với thực tại.
Gia Hân không nhớ rõ ai là người chủ động trước. Có thể là cô. Có thể là anh. Có thể là cả hai – khi những tổn thương trong lòng đều quá nặng, và hơi men làm họ mềm yếu hơn họ tưởng.
Những nụ hôn đến không báo trước. Gấp gáp. Dồn nén. Và nồng cháy.
Tay anh vuốt nhẹ sống lưng cô, kéo sát cô vào cơ thể nóng bỏng. Mắt họ chạm nhau, trong đó không chỉ có dục vọng, mà còn rất nhiều điều chưa gọi thành tên: nỗi đau, sự khao khát, và cả những điều chưa lành từ bên trong.
Đêm đó, họ không nói gì nữa.
Chỉ còn tiếng thở dốc. Và cảm giác bản thân đang rơi vào một thứ gì đó rất sai... nhưng lại không thể dừng lại.