Yêu Nhầm Chị Giám Đốc Từng Là Nam

Chương 1: Chị Giám Đốc Tuyệt Đẹp Và Một Lời Cảnh Báo Kỳ Quặc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Người ta hay nói công ty là chiến trường. Tôi thấy không sai. Nhưng nếu phải chọn hình ảnh đúng hơn, tôi nghĩ công ty giống như một sân khấu lớn, nơi ai cũng đang đóng một vai – đôi khi là vai mình không chọn, và càng không hiểu tại sao lại được phân cho nó.

Tôi tên là Lê Như, 24 tuổi, vừa tốt nghiệp loại giỏi ngành truyền thông, quyết tâm bước chân vào môi trường công sở để… kiếm tiền và "không dính thị phi". Nhưng ngay ngày đầu tiên bước chân vào Công ty truyền thông BRIGHT, tôi biết chắc mình đã chọn sai ước mơ. Và sai... cả nhân vật chính trong cuộc đời mình.

Sáng hôm đó, tôi đến công ty đúng 7 giờ 45, chỉnh tề trong bộ sơ mi trắng và chân váy đen, tóc búi gọn, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng. Bàn tay siết chặt chiếc túi vải đựng CV và một giấc mơ công sở kiểu mẫu.

Cô lễ tân nhìn tôi, cười rất lịch sự.
– “Bạn là nhân viên mới phải không? Phòng Nhân sự đã báo trước. Chờ một chút nha, chị Lam – giám đốc sáng tạo sẽ ra đón em lên phòng.”

Tôi nghe tên đó mà chỉ ậm ừ. “Chị Lam? Ừ, chắc sếp kiểu cool ngầu, giỏi giang, khó gần.” Tôi còn đang suy đoán lung tung thì chị xuất hiện.

Không, phải gọi là... hạ phàm.

Cửa thang máy mở ra, ánh đèn hắt nhẹ vào người phụ nữ vừa bước xuống. Váy công sở đen ôm sát tôn dáng đến từng đường cong. Tóc uốn sóng nhẹ buông qua vai, đôi giày cao gót nện từng bước lên sàn như nhịp trống trận. Mà đôi mắt ấy… đôi mắt ấy như thể nhìn xuyên qua tâm trí tôi vậy.

Mọi người trong sảnh đều khựng lại vài giây khi chị đi qua. Có tiếng xì xào nho nhỏ.

– “Chị Lam lại diện kiểu này nữa kìa…”
– “Mới đổi kiểu tóc đấy, nhưng vẫn quyến rũ chết người.”
– “Tân binh mới toang rồi…”

Toang? Tôi còn chưa hiểu gì, thì chị đã đứng trước mặt, giơ tay ra và nói nhẹ như gió:
– “Lê Như? Em là nhân viên mới à? Chị là Lam, giám đốc sáng tạo. Đi theo chị.”

Giọng chị trầm nhẹ, không quá ngọt, cũng không lạnh, nhưng lại đủ khiến tôi thấy vừa run vừa... lạ. Tôi gật đầu, vội vàng bước theo sau, lòng hoang mang.

Phòng giám đốc nằm cuối dãy hành lang tầng 5 – nơi mà, theo lời đồn từ các cựu nhân viên, một khi vào rồi, tâm lý không còn như trước. Tôi bước vào, thấy căn phòng bày trí tối giản, tinh tế, nhưng có gì đó rất... điện ảnh.

Chị Lam quay lưng lại phía tôi, nhìn ra cửa sổ.
– “Em thích làm truyền thông vì gì?”

Câu hỏi bất ngờ. Tôi ấp úng:
– “Vì… em muốn kể chuyện. Và em thích làm việc sáng tạo…”

Chị xoay người lại, mắt nhìn thẳng tôi.
– “Được. Ở đây, em sẽ được sáng tạo nhiều thứ. Nhưng nhớ kỹ: đừng tò mò. Đừng đào bới chuyện cá nhân của ai. Đặc biệt là chị.”

Tôi chớp mắt.
– “Dạ? Em… không có ý…”

Chị Lam tiến lại gần, rất gần. Đôi mắt long lanh ấy nhìn sâu vào tôi.
– “Chị chỉ nhắc trước. Vì người như em... dễ bị vướng vào những chuyện không nên biết.”

Tôi gật gù, vâng dạ. Nhưng trong đầu, tôi không khỏi lặp lại câu hỏi: “Người như em là sao?”

Buổi chiều hôm đó, tôi được phân vào tổ nội dung, cùng làm với một chị tên Thanh – người có cái miệng nhanh hơn bộ gõ bàn phím. Vừa thấy tôi, chị đã cười cười:
– “Chào cưng. Hên xui lắm mới được phân vào phòng này. Nhưng cũng hơi xui vì ở gần chị Lam.”

Tôi nuốt nước bọt, hỏi nhỏ:
– “Chị ấy khó lắm hả chị?”

Chị Thanh ngừng tay, kéo ghế sát tôi, thì thào như kể chuyện ma:
– “Khó thì không. Nhưng… bí ẩn. Và… nghe đồn… từng là đàn ông.”

Tôi suýt sặc nước lọc.

– “Gì… gì cơ?”

– “Shhh. Nói nhỏ thôi. Mấy người cũ bảo vậy. Có đứa còn thấy ảnh cũ của chị Lam trong kho tài liệu. Lúc đó, tóc ngắn, vest nam, dáng cao to, khác hẳn bây giờ. Sau đó biến mất vài năm, rồi quay lại với diện mạo như bây giờ.”

Tôi cười méo:
– “Sao giống tiểu thuyết thế ạ…”

– “Thì đời giờ nhiều twist mà cưng. Miễn chị ấy không lột mặt là robot là được rồi.”

Tôi cười trừ, cố tỏ ra bình thường. Nhưng tối đó về nhà, tôi nằm dài trên giường mà đầu không ngừng tua lại cảnh buổi sáng. Chị Lam. Gương mặt đẹp sắc sảo. Giọng trầm trầm. Ánh mắt kỳ lạ. Và… lời cảnh báo đó.

Tôi có cảm giác... mình không chỉ yêu lầm sếp, mà còn lạc vào một cuốn truyện kỳ dị nào đó.

Và rắc rối thật sự... chỉ mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.