Yêu Nhầm Chị Giám Đốc Từng Là Nam

Chương 2: Buổi Tiệc Công Ty Và Cái Nhìn Khiến Tôi Mất Ngủ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tuần đầu tiên đi làm, tôi như bị cuốn vào một vòng xoáy công việc, deadline, các thuật ngữ truyền thông và... ánh mắt của chị Lam.

Không phải kiểu nhìn trừng trừng, cũng không phải kiểu soi mói. Mà là một cái nhìn… nhẹ nhàng nhưng khiến tôi đứng hình.

Chị không hay cười. Nói năng tiết chế. Di chuyển như đang bước trên sàn diễn thời trang. Dù tôi đã cố tập trung vào việc biên tập nội dung và kế hoạch mạng xã hội, nhưng chỉ cần chị bước ngang qua là tôi lại lúng túng gõ sai phím.

Tôi từng nghĩ mình thẳng thắn, logic và miễn nhiễm với mấy loại mê hoặc kiểu "sắc đẹp nguy hiểm". Nhưng có vẻ, lần này, tôi đang vỡ trận.


Thứ Sáu tuần đó, công ty tổ chức tiệc welcome cho hai nhân viên mới – tôi và một anh designer tên Quân. Sếp lớn thì không bao giờ tham gia, nhưng giám đốc bộ phận thì bắt buộc có mặt. Và tất nhiên, chị Lam đến.

Tôi chọn mặc chiếc váy liền đơn giản, tóc xõa tự nhiên, trang điểm nhẹ, định bụng sẽ uống nước lọc và ngồi nép một góc cho lành. Nhưng kế hoạch tan tành khi chị Lam đến chỉ 5 phút sau tôi.

Chị mặc sơ mi trắng, quần tây đen, tóc búi cao lộ rõ gương mặt kiêu kỳ. Mắt tôi dán chặt vào chị như một con nai gặp đèn pha ô tô.

Tụi đồng nghiệp hú hét khi chị bước vào. Chị cười nhẹ, gật đầu với mọi người, rồi… ngồi ngay bên cạnh tôi.

– “Sao? Tuần đầu có sống sót không?” – Chị hỏi, giọng vẫn trầm và dịu.

Tôi lúng túng:
– “Dạ… cũng chưa bị trục xuất nên chắc là ổn ạ.”

Chị bật cười. Một nụ cười thật. Hiếm có. Đẹp đến mức tôi phải quay sang uống ực nước cam để ngăn cảm giác gì đó vừa chạy dọc sống lưng.

– “Chị đọc bài em viết hôm qua. Câu từ tốt. Có cảm xúc. Nhưng nhớ kỹ, cảm xúc phải đi với logic.”

Tôi gật đầu như học sinh mẫu mực. Nhưng thật ra chỉ nghĩ được đúng một điều: "Chị cười đẹp ghê."

Đến khi mọi người bắt đầu cụng ly, ăn uống, chị Lam cũng nâng ly rượu vang, nhấp một chút rồi đứng dậy. Trước khi đi, chị ghé sát tai tôi, nói nhỏ đủ để tôi chết lặng:

– “Ở đây có nhiều người thích tò mò. Em thì khác. Em không nên.”

Rồi chị quay lưng đi. Dứt khoát. Lạnh lùng. Để lại tôi cùng một nhịp tim đang đập hỗn loạn.

Tối đó, tôi không nhớ rõ tiệc kết thúc lúc mấy giờ. Tôi chỉ nhớ, cả đêm mình trằn trọc, mở điện thoại tìm cái gì đó tên “phẫu thuật chuyển giới nữ thành nam”, “hormone ảnh hưởng giọng nói”, “người chuyển giới có mắt đẹp như vậy không?”…

Tôi không biết vì sao mình tìm. Càng không biết vì sao trái tim mình đập nhanh đến thế.


Thứ Hai tuần sau, tôi đến sớm hơn thường lệ, cố tỏ ra bình thản khi gặp chị Lam trong thang máy. Nhưng chị thì lại khác. Vẫn cái cách đứng nghiêng người, ánh mắt nhìn thẳng nhưng không nhìn tôi, như thể... mọi thứ không tồn tại.

Khi cửa thang máy mở, tôi bước ra trước, chị bước sau. Vừa định rẽ về chỗ làm thì tôi nghe chị nói:

– “Em đang tìm hiểu gì đó không nên.”

Tôi quay phắt lại.
– “Chị nói gì ạ?”

Chị nhìn tôi, lần này là cái nhìn nghiêm nghị:

– “Tò mò sẽ khiến em mất phương hướng. Mà công việc em, cần tỉnh táo.”

Tôi muốn cãi, muốn nói “Em chỉ đang… lo lắng cho chị”, hay một lý do gì đấy, nhưng không thốt nổi. Bởi vì chính tôi cũng không biết tôi đang cố gắng biết điều gì. Chỉ là… tôi muốn hiểu chị hơn. Và càng hiểu, tôi càng bị kéo gần về phía chị.

Sau giờ làm, tôi rủ chị Thanh đi uống trà sữa – gọi là xã giao nhưng thật ra để “đào tin”.

– “Chị Thanh, mấy tin đồn về chị Lam... có thật không ạ?”

Chị Thanh nhún vai, nhai trân châu rôm rốp.

– “Chị chưa tận mắt thấy hình cũ. Nhưng có đứa trong phòng IT nói hồi xưa, công ty này từng có một phó phòng tên là Lâm. Cao, đẹp trai, giỏi – rồi nghỉ ngang. Vài năm sau, xuất hiện Lam – giống về lý lịch, nhưng ngoại hình thì nữ hẳn.”

Tôi bối rối.
– “Vậy… chị ấy có bạn trai, bạn gái gì không?”

– “Không ai biết. Có lần có khách hàng nam theo đuổi nhưng bị từ chối thẳng. Chị Lam rất rạch ròi. Không để ai tiến gần quá mức.”

Tôi thở dài. Trong đầu, cái cảm giác thích thích ai đó mà không biết nên dừng ở đâu thật sự rất đáng sợ.

Tôi nghĩ đến ánh mắt chị, giọng nói trầm trầm, đôi khi thoáng buồn, và cái cách chị luôn nhắc nhở tôi… đừng tò mò.

Nhưng thứ không nên chạm vào... thường là thứ càng khiến người ta muốn bước tới.

Và tôi – một đứa nhân viên mới toe, chẳng giỏi chơi vơi, càng không giỏi im lặng – đã lỡ bước về phía chị mất rồi.

Tôi không biết cuối cùng mình sẽ yêu một người... hay là lạc lối trong một bí mật chưa từng được giải mã.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.