Sáng thứ Bảy. Trời trong veo sau một đêm mưa dài.
Tôi nằm trên giường, nhìn trần nhà một lúc lâu. Mọi chuyện tối qua cứ như một giấc mơ. Nhưng cái lạnh của cơn mưa đọng lại trong tóc, cái áp sát trán dịu dàng của chị Minh Anh... thì quá thật để có thể phủ nhận.
Tôi đã yêu. Dù biết rõ người đó từng là đàn ông. Mà thật ra… có gì quan trọng đâu?
Mọi thứ về chị – từ ánh mắt, nụ cười, đến những vết nứt mà chị cố giấu – đều khiến tôi muốn tiến gần hơn, không phải để thay đổi chị, mà chỉ để được ở cạnh.
Tôi nhắn cho chị một dòng đơn giản:
“Chị ổn không?”
Một phút.
Năm phút.
Mười phút sau, chị trả lời:
“Em rảnh không? Ra ngoài uống cà phê với chị.”
Tôi ngồi bật dậy. Mặc quần áo nhanh như gió. Cảm giác bồn chồn khó tả. Cứ như đi hẹn hò buổi đầu tiên vậy.
Chúng tôi gặp nhau ở một quán nhỏ trong con hẻm yên tĩnh. Chị chọn bàn gần cửa sổ, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt chị mềm mại và thanh tú hơn thường ngày.
Không phải giám đốc Minh Anh lạnh lùng trong phòng họp. Hôm nay, chỉ là một người phụ nữ mặc áo len mỏng, gương mặt mộc, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng đến mức khiến tôi suýt ngừng thở.
“Chị gọi cho em rồi à?” Tôi ngồi xuống, nửa ngượng ngùng, nửa háo hức.
“Ừ. Tự dưng... muốn gặp em.”
Chúng tôi yên lặng vài phút. Nhạc trong quán là bài piano không lời, nhẹ nhàng như gió. Tôi khuấy tách trà mà không biết phải bắt đầu nói gì.
Chị chủ động phá tan không khí im lặng:
“Hôm qua em không sợ sao?”
“Sợ gì?”
“Sợ chị.”
Tôi bật cười khẽ. “Không. Em chỉ sợ... mình không gặp lại chị nữa.”
Chị ngước mắt nhìn tôi. Rất lâu.
“Em biết không, khi chị quyết định chuyển giới, chị không sợ người ngoài dị nghị bằng việc... không ai còn muốn đến gần chị.”
Tôi gật đầu. Tôi hiểu. Cái cảm giác đứng giữa ranh giới của định kiến và bản ngã, nó không phải ai cũng đủ dũng cảm vượt qua.
“Nhưng em lại đến,” chị nói tiếp. “Một cách... nhẹ nhàng và ngốc nghếch như vậy.”
Tôi ngượng chín mặt. “Chị nói em ngốc hoài…”
“Vì em ngốc thật.” Chị mỉm cười. “Ngốc mà dễ thương.”
Tôi giả vờ nhăn mặt, nhưng trong lòng thì ngập tràn những tiếng pháo bông.
Chúng tôi nói chuyện không đầu không cuối. Về quán trà chị thích, về cuốn sách tôi đang đọc, về con mèo mập hay nằm lười trên sân thượng công ty. Những câu chuyện nhỏ, nhưng lần đầu tiên tôi thấy giữa tôi và chị không còn khoảng cách.
Chị nhìn tôi, rồi khẽ nói: “Vy này... nếu em muốn dừng lại từ bây giờ, chị cũng không trách đâu.”
“Sao phải dừng?”
“Vì chị không giống những người khác.”
Tôi gật. “Ừ, chị đặc biệt. Em cũng không giống ai cả.”
Chị nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi chống cằm cười:
“Thì em là người dám đi thích chị giám đốc từng là nam mà.”
Chị phì cười. Cười thật sự. Lần đầu tiên tôi thấy chị cười to như vậy – không giữ kẽ, không dè chừng. Nụ cười đẹp đến nỗi cả quán phải ngoái nhìn.
Chị đưa tay ra.
Tôi ngập ngừng, rồi đặt tay mình vào tay chị.
Bàn tay chị vẫn lạnh như tối qua, nhưng nắm chặt hơn.
“Vy,” chị nói chậm rãi, “chị sẽ không hứa gì. Chị vẫn đang học cách sống với chính mình. Nhưng nếu em không rời đi... thì chị sẽ cố gắng, từng chút một.”
Tôi siết tay chị, thì thầm:
“Em ở đây. Không đi đâu cả.”
Chúng tôi ngồi như vậy rất lâu. Không cần quá nhiều lời. Chỉ cần cái nắm tay, cái nhìn dịu dàng, là đã đủ xóa đi hàng trăm nỗi sợ hãi.
Buổi sáng mùa thu hôm đó, ánh nắng chiếu qua khung cửa kính, vẽ lên vai chị một vệt sáng lấp lánh. Tôi muốn giữ lại khoảnh khắc ấy mãi mãi.
Đôi khi, bắt đầu một chuyện tình không cần phải dữ dội.
Chỉ cần một ánh mắt hiểu nhau, một cái ôm vừa đủ, và một người dám ở lại.