yêu nhầm nghi phạm

Chương 1: Vụ án trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời đêm phủ một màu đen đặc quánh, những ánh đèn đường vàng vọt chỉ đủ soi mờ mịt mặt đường ẩm ướt sau cơn mưa. Trong con hẻm nhỏ ven khu công nghiệp ngoại ô thành phố, một chiếc xe tải cỡ lớn bất ngờ dừng lại. Âm thanh “két” kéo dài của phanh xe hòa cùng tiếng mưa còn lất phất, khiến khung cảnh vốn yên tĩnh càng thêm rờn rợn.

Bóng người mặc áo mưa đen bước xuống, kéo theo vài thùng hàng nặng trịch. Không có nhãn mác, không có giấy tờ, tất cả đều bí ẩn. Người đàn ông thấp giọng gọi điện:

“Đã chuyển tới địa điểm. Chỉ còn chờ người lấy.”

Chỉ vài phút sau, một chiếc xe sang màu đen trườn đến, dừng cách đó chừng mười mét. Bước xuống từ xe là một người đàn ông cao ráo, gương mặt ẩn trong bóng tối nhưng giọng nói trầm thấp vang lên rõ ràng:

“Lần này phải tuyệt đối kín đáo. Nếu để cảnh sát đánh hơi thấy, cậu biết hậu quả rồi đấy.”

Người đàn ông áo mưa vội gật đầu, giọng run run:

“Vâng, tôi hiểu… thưa giám đốc.”

Câu xưng hô ấy vang lên, tan vào đêm mưa, nhưng không lọt qua tai một kẻ duy nhất đang âm thầm quan sát tất cả từ xa – Nguyễn An, nữ cảnh sát trẻ của đội hình sự.

An nấp sau bức tường gạch đổ, mắt dán chặt ống nhòm hồng ngoại về phía hiện trường. Cô nín thở, ghi lại từng hình ảnh bằng máy quay mini gắn trên vai áo. Cái tên “giám đốc” kia lập tức khiến cô cảnh giác. Trong hồ sơ điều tra gần đây, tất cả manh mối về vụ rửa tiền xuyên quốc gia đều hướng về một nhân vật: Trần Minh Khang, chủ tịch tập đoàn đầu tư K Group – người đàn ông được mệnh danh là “doanh nhân kim cương” của giới tài chính.

“Không thể nào…” An thì thầm, nhưng trong lòng dấy lên một linh cảm mạnh mẽ.

Khang, ngoài ba mươi tuổi, tài giỏi, giàu có, hình ảnh công khai luôn là doanh nhân mẫu mực. Nhưng cũng chính vì sự quá hoàn hảo ấy mà lực lượng điều tra đã nghi ngờ anh đang che giấu một thế giới ngầm phía sau.

An xiết chặt cuốn sổ nhỏ trong tay. Đây là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến cảnh tượng khiến tất cả nghi ngờ trở nên có cơ sở. Nhưng đúng lúc cô chuẩn bị ghi lại thêm bằng chứng, thì một ánh sáng mạnh rọi thẳng vào nơi cô đang ẩn nấp.

“Có kẻ theo dõi!” – một tiếng quát vang lên.

An sững người, tim đập thình thịch. Cô lập tức xoay người, lao vào màn mưa, chân giẫm lên những vũng nước bắn tung tóe. Sau lưng, tiếng bước chân rầm rập đuổi theo. Một viên đạn xé toạc không khí, ghim thẳng vào bức tường ngay sát chỗ cô vừa chạy qua.

“Khốn kiếp…” An nghiến răng, trượt người qua một khúc cua nhỏ, thoát thân vào một ngôi nhà bỏ hoang.

Trong bóng tối dày đặc, cô ép lưng vào tường, bàn tay đặt chặt lên khẩu súng bên hông. Tiếng mưa rơi nặng hạt hơn, che bớt âm thanh thở gấp gáp của cô. Sau vài phút, tiếng bước chân tan dần. Kẻ truy đuổi dường như mất dấu.

An ngồi phịch xuống nền xi măng lạnh lẽo, tim vẫn chưa ổn định. Lần đầu tiên cô cảm nhận rõ ràng mức độ nguy hiểm của vụ án này. Đối thủ không chỉ giàu có, quyền lực, mà còn có vây cánh hung hãn, sẵn sàng giết người diệt khẩu.

Ngày hôm sau, tại trụ sở đội cảnh sát hình sự thành phố.

Trong phòng họp chật kín, màn hình lớn đang chiếu những hình ảnh đêm qua mà An ghi lại được. Các đồng đội chăm chú quan sát, không khí nặng nề bao trùm. Đội trưởng Lâm, một người đàn ông trung niên nghiêm nghị, đặt hai tay lên bàn:

“Rõ ràng rồi. Cái bóng cao lớn trong đoạn video kia chính là Trần Minh Khang. Tập đoàn K Group bấy lâu nay sạch sẽ bất thường, hóa ra chỉ là vỏ bọc. Chúng ta phải chuẩn bị phương án tiếp cận.”

An siết chặt bàn tay. Hình ảnh người đàn ông đứng cạnh xe sang, dáng vẻ kiêu ngạo trong bóng tối cứ hiện lên ám ảnh trong đầu cô.

“Đội trưởng, nếu hắn ta thực sự là kẻ đứng sau, e rằng không dễ gì có thể lột mặt nạ. Người như hắn ta chắc chắn có đủ tiền và quyền để che đậy dấu vết.” – An lên tiếng.

Đội trưởng Lâm gật đầu:

“Đúng vậy. Vì thế lần này, An, cô sẽ là người tiếp cận trực tiếp. Chúng ta cần một kẻ ở trong để thu thập bằng chứng. Cô sẽ vào làm nhân viên hợp tác dự án với tập đoàn K Group. Nhiệm vụ của cô: lấy lòng tin, tìm chứng cứ.”

Cả phòng im phăng phắc. An thoáng sững sờ, tim khẽ nhói. Cô hiểu rõ mức độ rủi ro. Nhưng đôi mắt sáng lên sự kiên quyết:

“Tôi nhận nhiệm vụ.”

Ba ngày sau.

Tập đoàn K Group nằm sừng sững giữa trung tâm thành phố, tòa nhà kính cao vút phản chiếu ánh mặt trời chói chang. An mặc bộ váy công sở giản dị, trên tay cầm hồ sơ, bước vào đại sảnh với danh nghĩa nhân viên mới của một công ty đối tác được cài cắm.

Tiếng giày cao gót gõ đều trên nền đá cẩm thạch, nhưng trái tim cô lại đập hỗn loạn. Mỗi bước đi đều như tiến sâu hơn vào hang ổ của sói dữ.

Khi cánh cửa thang máy mở ra, An bất ngờ đối diện với một người đàn ông cao lớn bước vào. Vest đen vừa vặn, khí chất trầm tĩnh đến mức khiến không khí xung quanh như đông lại.

Ánh mắt sắc bén của anh lướt qua đám đông, dừng lại trên gương mặt An chỉ trong thoáng chốc.

“Là hắn…” – trái tim An thắt lại.

Người đàn ông ấy chính là Trần Minh Khang.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, An có cảm giác như toàn bộ bí mật của mình sắp bị bóc trần. Cô vội cúi đầu, che giấu sự căng thẳng. Nhưng Khang khẽ nhếch môi, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng một nụ cười khó đoán.

Thang máy im lặng. Chỉ có tiếng nhạc nhẹ vang vọng, cùng với sự căng thẳng đến nghẹt thở trong lòng An.

Khi thang máy dừng, anh bước ra trước, bóng dáng cao lớn khuất dần sau cánh cửa. Chỉ để lại cho An một luồng áp lực vô hình đè nặng lên trái tim.

“Trò chơi chính thức bắt đầu rồi…” – cô thì thầm, ngón tay siết chặt hồ sơ trong tay.

Cùng lúc đó, ở một góc khác của tầng cao, Trần Minh Khang ngồi trong văn phòng rộng lớn. Ánh mắt anh dõi ra thành phố nhộn nhịp bên ngoài, đôi môi cong lên một nụ cười nhạt.

“Cảnh sát hình sự… Các người nghĩ giấu được tôi sao?”

Trong ánh mắt sắc lạnh ấy, lóe lên tia sáng vừa như thách thức, vừa như ẩn chứa một bí mật khôn lường.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×