Ánh nắng buổi sáng rọi xuyên qua tấm kính khổng lồ của tòa nhà K Group, phản chiếu xuống đại sảnh lát đá cẩm thạch bóng loáng. Dòng người mặc vest chỉnh tề, bước đi vội vã, nhịp sống nơi đây dường như khác biệt hẳn so với thế giới bên ngoài – vừa xa hoa, vừa ngột ngạt.
Nguyễn An đứng trước quầy tiếp tân, mỉm cười chuyên nghiệp. Từ nay, cô sẽ trở thành nhân viên dự án của một công ty đối tác, được cài vào để tiếp cận K Group. Hồ sơ cá nhân giả đã được chuẩn bị kỹ càng: tốt nghiệp đại học kinh tế, vài năm kinh nghiệm ở một công ty tư vấn tài chính. Tất cả đủ để khiến cô trở thành ứng viên sáng giá cho việc hợp tác.
“Xin chào, tôi là Nguyễn An. Hôm nay tôi đến để tham gia buổi họp dự án với phòng đầu tư.” – giọng cô rõ ràng, bình tĩnh.
Tiếp tân nhanh chóng kiểm tra danh sách, rồi dẫn cô lên tầng 20. Cửa thang máy khép lại, trong khoang chỉ còn lại vài người. Tiếng nhạc nền nhẹ nhàng vang lên, nhưng tâm trí An thì căng như dây đàn.
Dường như… mọi bước chân ở đây đều bị theo dõi. Cô có cảm giác, từ khi bước vào tòa nhà, đã có vài cặp mắt giấu kín đang quan sát mình.
Cuộc họp đầu tiên
Phòng đầu tư của K Group nằm trên tầng cao, rộng lớn và hiện đại. Khi An bước vào, vài ánh mắt tò mò lập tức hướng về phía cô.
“Đây là nhân sự mới của công ty đối tác, sẽ tham gia hỗ trợ dự án sắp tới.” – một quản lý giới thiệu ngắn gọn.
An mỉm cười, khẽ gật đầu. Cô nhanh chóng hòa nhập vào không khí công việc, ánh mắt chăm chú vào màn hình chiếu khi các tài liệu được trình bày. Đề tài hôm nay xoay quanh một dự án đầu tư bất động sản quy mô lớn.
Dữ liệu tài chính, biểu đồ, kế hoạch vốn… tất cả hiện lên rõ ràng. Nhưng với con mắt cảnh sát, An nhận ra có điều gì đó không ổn. Một vài khoản mục “chi phí phụ” được ghi rất mơ hồ, giá trị hàng chục triệu đô, nhưng không có thuyết minh cụ thể.
“Tiền được chuyển đi đâu? Ai kiểm soát?” – câu hỏi lóe lên trong đầu cô.
Cô cố giữ vẻ mặt bình thản, ghi chép cẩn thận, nhưng trong lòng ghi lại từng chi tiết khả nghi.
Cuộc họp kéo dài gần hai tiếng. Khi kết thúc, các nhân viên lần lượt rời phòng. An thu dọn tài liệu, chuẩn bị ra ngoài thì một giọng nói trầm thấp vang lên ngay sau lưng:
“Làm quen nhanh nhỉ.”
Cô giật mình quay lại. Người đàn ông ấy đang đứng cạnh cửa sổ, lưng hướng về ánh sáng, dáng cao lớn, gương mặt điềm tĩnh – Trần Minh Khang.
Anh khoanh tay, ánh mắt thản nhiên lướt qua cô.
“Người mới, mà xem ra nắm bắt vấn đề rất nhanh. Tôi quan sát thấy cô chăm chú hơn hẳn những người khác.”
An cảm thấy tim mình đập mạnh. Phải kìm chế để không lộ ra sự cảnh giác, cô mỉm cười đáp:
“Đó là thói quen nghề nghiệp, thưa giám đốc. Tôi từng làm việc với nhiều dự án phức tạp, nên chỉ muốn chắc rằng mình không bỏ sót gì.”
Khang nhướng mày, nụ cười nhạt hiện lên nơi khóe môi. Anh bước lại gần, khoảng cách giữa hai người thu hẹp nhanh chóng. Ánh mắt sâu thẳm ấy nhìn thẳng vào cô, như muốn xuyên thấu từng lớp vỏ bọc.
“Vậy sao?” – anh thấp giọng. – “Hy vọng sự ‘cẩn thận’ của cô không nhằm mục đích gì khác ngoài công việc.”
An siết chặt tài liệu trong tay, tim đập dồn dập. Anh ta… đã nghi ngờ rồi sao?
Cô cố giữ bình tĩnh, mỉm cười nhẹ:
“Tất nhiên. Công việc là ưu tiên hàng đầu của tôi.”
Khang im lặng vài giây, rồi quay lưng bước đi. Nhưng trước khi rời khỏi phòng, anh ném lại một câu đầy ẩn ý:
“Ở K Group, người nào biết quá nhiều thường không tồn tại lâu.”
Cánh cửa khép lại, để lại An đứng chôn chân. Toàn thân cô nổi da gà.
Bữa tiệc xa hoa
Buổi tối hôm đó, một tin nhắn được gửi đến điện thoại của An: “Tối nay, 8h. Khách sạn Grand Pearl. Bữa tiệc của K Group. Có mặt đúng giờ.”
Không ghi tên người gửi, nhưng An biết chắc là từ Trần Minh Khang.
Khoảng tám giờ, An khoác lên mình bộ váy dạ hội màu xanh đậm, mái tóc búi gọn, bước vào đại sảnh khách sạn sang trọng. Ánh đèn pha lê rực rỡ, tiếng nhạc cổ điển du dương. Giới thượng lưu thành phố tụ tập đông đúc, những bộ vest và váy lộng lẫy lướt qua nhau.
Cô cầm ly rượu vang, hòa mình vào đám đông, nhưng mắt vẫn quan sát kỹ lưỡng. Đây không chỉ là một bữa tiệc, mà còn là nơi những mối quan hệ quyền lực được đan xen, thỏa thuận ngầm có thể diễn ra chỉ trong một cái bắt tay.
Trần Minh Khang xuất hiện sau ít phút. Vest đen sang trọng, dáng vẻ kiêu hãnh, anh nhanh chóng trở thành tâm điểm. Nhiều người đến bắt chuyện, chào hỏi, nhưng ánh mắt anh lại lướt qua khắp sảnh, cuối cùng dừng lại trên An.
Anh bước thẳng tới, bỏ qua mọi lời chào của người khác.
“Cô đến rồi.” – giọng anh trầm thấp, nhưng có gì đó giống mệnh lệnh hơn là lời chào.
An cười nhẹ:
“Tôi được mời, tất nhiên phải đến.”
Khang khẽ nhếch môi, đưa ly rượu lên:
“Thử xem cô có thể hòa nhập vào thế giới này không.”
Trong suốt bữa tiệc, An vừa phải đóng vai nhân viên dự án, vừa quan sát cách anh giao tiếp với những nhân vật quyền lực khác. Điều lạ là, không một ai dám tỏ vẻ khinh suất trước anh. Trái lại, họ đều giữ sự kiêng dè, như thể anh nắm giữ một quyền lực vượt quá tầm nhìn.
Giữa những cái bắt tay, những lời chúc tụng, An bắt gặp vài gương mặt mờ ám. Một doanh nhân từng dính líu đến buôn lậu, một chính khách tai tiếng vì tham nhũng… tất cả đều tụ tập quanh Khang.
“Anh ta… rốt cuộc là người thế nào?” – An thầm nghĩ.
Đang mải suy tính, cô bất ngờ nhận ra có một ánh mắt khác đang quan sát mình từ xa. Một người đàn ông trung niên, gương mặt thâm hiểm, ánh mắt lạnh lẽo như dao. Ông ta khẽ nhếch môi khi thấy An, rồi quay đi ngay.
Trực giác cảnh sát mách bảo: Kẻ này rất nguy hiểm.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi
Tiệc tan, An chuẩn bị rời đi thì bất ngờ nghe thấy giọng Khang sau lưng:
“Đi với tôi một lát.”
Anh dẫn cô ra ban công tầng cao. Thành phố phía dưới sáng rực đèn, nhưng nơi này lại tĩnh lặng đến lạ. Khang dựa người vào lan can, chậm rãi nói:
“Nguyễn An… cái tên nghe thật bình thường. Nhưng tôi không nghĩ cô là người bình thường.”
An khẽ cười:
“Tôi chỉ là một nhân viên mới thôi, giám đốc quá đề cao rồi.”
Khang quay sang nhìn thẳng vào mắt cô. Trong ánh nhìn ấy, An cảm thấy như mình bị bóc trần.
“Người bình thường sẽ không chú ý từng chi tiết nhỏ trong báo cáo tài chính. Người bình thường cũng không giữ ánh mắt cảnh giác cả khi nâng ly rượu. Và người bình thường sẽ không khiến tôi thấy… thú vị như vậy.”
An thoáng nghẹn lời. Cô không ngờ anh lại quan sát kỹ đến thế.
“Cẩn thận một chút, An. Thế giới này không đơn giản như cô nghĩ đâu.” – anh tiếp lời, giọng trầm xuống. – “Nếu cô lạc đường, có thể sẽ không bao giờ tìm được lối ra.”
Nói xong, Khang bỏ đi, để lại An đứng bất động trong đêm gió.
Trong lòng cô bùng lên hai cảm giác trái ngược: vừa sợ hãi, vừa bị cuốn hút. Người đàn ông ấy nguy hiểm… nhưng cũng có sức hút khó cưỡng.
Đêm muộn, An trở về căn hộ nhỏ. Cô mở máy tính, ghi chép lại toàn bộ những gì đã xảy ra: những khoản mục mờ ám trong báo cáo, thái độ của Khang, và ánh mắt đáng ngờ của người đàn ông trung niên ở bữa tiệc.
Cô biết, cuộc chơi mới chỉ bắt đầu. Và người đàn ông tên Trần Minh Khang kia, chắc chắn sẽ còn dẫn dắt cô vào nhiều cơn bão dữ dội hơn.
Trước khi gập laptop, An lẩm bẩm một câu, như lời nhắc nhở chính mình:
“Đừng để bản thân rung động. Hắn là nghi phạm, không phải… người đàn ông em có thể yêu.”
Thế nhưng, sâu trong lòng, trái tim cô lại đập nhanh hơn mỗi khi hình ảnh anh hiện lên.