yêu nhầm nghi phạm

Chương 8: Cuộc truy đuổi trong đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối, thành phố lên đèn rực rỡ. Đường phố đông đúc, dòng xe nối dài bất tận. Trong căn hộ nhỏ, Mai vẫn chưa thể tĩnh tâm sau những gì nhìn thấy ở phòng Khang. Biểu tượng trên tập hồ sơ ấy chẳng khác nào con dao treo lơ lửng trên đầu, nhắc nhở cô rằng mỗi bước đi đều đang trên mép vực.

Cô cố gắng ngồi ghi chép lại báo cáo, nhưng chữ viết run rẩy, không sao ổn định. Cuối cùng, cô gấp sổ lại, khoác áo bước ra ngoài. Có lẽ cần chút không khí để đầu óc tỉnh táo hơn.

Mai đi dọc con phố nhỏ. Ánh đèn đường vàng vọt, phản chiếu trên mặt đường còn ướt sau cơn mưa. Gió mang theo hơi ẩm lạnh buốt.

Cô dừng trước một quán cà phê vắng khách, gọi một tách latte nóng, ngồi cạnh cửa kính. Ngoài kia, dòng người hối hả, nhưng cô lại thấy mình như lạc lõng giữa cả thế giới.

Đang trầm ngâm, cảm giác lạ khiến cô giật mình. Từ lúc rời căn hộ, cô luôn có cảm giác bị theo dõi. Ánh mắt ai đó như đè nặng trên lưng.

Mai khẽ liếc ra ngoài. Giữa dòng người, cô nhận ra một gã đàn ông mặc áo khoác đen, mũ trùm kín, đứng dựa vào cột điện đối diện. Ánh mắt hắn chăm chú hướng thẳng vào quán.

Tim cô chùng xuống. Lại là hắn. Chính là kẻ tấn công trong phòng họp tối qua.

Mai lập tức đứng dậy, bỏ lại cốc cà phê còn bốc khói. Cô bước nhanh ra sau quán, chọn con hẻm tối để thoát. Nhưng bước chân nặng nề vang lên phía sau khiến cô biết hắn đã bám theo.

Con hẻm hẹp, ánh sáng lờ mờ, tường gạch cũ loang lổ. Tiếng bước chân vang vọng, càng lúc càng gần. Mai siết chặt chiếc túi xách, rút ra cây bút ghi âm – thứ duy nhất trong tay.

“Cô chạy không thoát đâu.” – Giọng gã vang lên, khàn khàn, đầy đe dọa.

Mai cắn môi, tăng tốc. Tim đập dồn dập. Cô biết, nếu bị hắn bắt trong hoàn cảnh này, chẳng ai kịp đến cứu.

Đúng lúc ấy, ánh đèn pha xe hơi rọi sáng cuối hẻm. Một chiếc xe sang trọng thắng gấp, cửa bật mở.

“Lên xe!” – Giọng Khang vang lên, dứt khoát.

Mai không kịp suy nghĩ. Cô lao lên, cửa vừa đóng lại, xe phóng đi trong tiếng gầm động cơ. Gã áo đen chửi thề, nhảy lên chiếc mô-tô đỗ sẵn, bám sát phía sau.

Bên trong xe, Mai thở dốc, lưng dán chặt vào ghế.

“Anh… sao lại ở đây?”

Khang không nhìn cô, đôi mắt tập trung vào gương chiếu hậu.

“Tôi có thói quen đề phòng. Và rõ ràng, nó không thừa.”

Tiếng gió rít ngoài cửa kính. Từ gương, bóng mô-tô lao đến gần, đèn pha quét sáng lóa.

Khang nghiến răng, xoay vô-lăng. Chiếc xe lướt qua ngã tư, lao vào tuyến đường rộng hơn. Nhưng gã áo đen vẫn đuổi sát, thậm chí còn rút ra vật gì đó lấp lánh – con dao găm.

Mai hoảng hốt:

“Hắn điên rồi! Hắn muốn đâm vào xe!”

Khang trầm giọng:

“Ngồi yên. Giữ chắc.”

Anh tăng tốc. Tiếng động cơ gầm vang, chiếc xe lao như mũi tên xé gió. Đèn đường và tòa nhà vút qua trong tích tắc. Nhưng gã mô-tô vẫn lì lợm, như cái bóng không buông.

Mai quay sang, nhìn Khang trong ánh sáng lập lòe. Trán anh hằn rõ những đường gân, bàn tay siết chặt vô-lăng, ánh mắt sắc như dao. Anh không còn là giám đốc phong độ, mà giống một tay lái từng trải trong thế giới ngầm.

Tim cô đập loạn, vừa sợ hãi vừa… kỳ lạ. Một phần nào đó trong cô lại thấy yên tâm khi ở cạnh anh, dù lý trí hét lên rằng hắn vẫn là nghi phạm.

Tiếng còi xe phía sau xé toạc không gian. Gã mô-tô đã áp sát, dao trong tay lóe sáng, nhắm vào cửa kính xe.

Mai hét lên:

“Cẩn thận!”

Trong khoảnh khắc, Khang xoay vô-lăng gấp. Chiếc xe chao đảo, lướt sát vỉa hè rồi bất ngờ quay ngược lại, khiến gã mô-tô mất thăng bằng. Tiếng kim loại va chạm, mô-tô loạng choạng, rồi lao thẳng vào thùng rác ven đường.

Tiếng đổ rầm rầm vang vọng. Chiếc xe của Khang lao đi, bỏ lại phía sau khung cảnh hỗn loạn.

Trong xe, không gian chìm vào im lặng. Mai ôm ngực, hơi thở gấp gáp.

Khang giảm tốc, nhưng mắt vẫn dán chặt con đường.

“Cô nên cẩn thận hơn. Rõ ràng có kẻ nhắm vào cô.”

Mai quay sang nhìn anh, giọng run nhẹ:

“Tại sao anh lại cứu tôi? Lẽ ra… anh có thể mặc kệ.”

Khang khẽ cười, ánh mắt thoáng dịu lại:

“Cô nghĩ tôi là loại người nhìn thấy phụ nữ gặp nguy hiểm mà quay lưng sao? Đừng đánh giá thấp tôi, An Vy.”

Câu nói khiến lòng Mai rung lên. Cô không biết phải đáp thế nào. Trong phút chốc, mọi nghi ngờ, mọi hồ sơ tội phạm đều mờ đi, chỉ còn lại hình ảnh người đàn ông ngồi cạnh, đang bảo vệ cô giữa đêm tối.

Xe dừng lại trước căn hộ của Mai. Khang nghiêng người, ánh mắt vẫn giữ vẻ bí hiểm:

“Cẩn thận hơn từ nay. Tôi không thể lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc để cứu cô.”

Mai mím môi, định nói lời cảm ơn, nhưng khi ngước lên, cô chạm phải ánh nhìn sâu thẳm của anh. Tim đập hẫng một nhịp. Trong khoảnh khắc, dường như có điều gì đó vượt ngoài lý trí.

Nhưng Khang sớm quay đi, dựa lưng vào ghế, giọng trầm thấp:

“Đi nghỉ đi. Ngày mai còn nhiều việc.”

Mai mở cửa bước xuống. Khi quay đầu lại, xe đã phóng đi, hòa vào màn đêm như chưa từng hiện diện.

Trong căn hộ, Mai đứng bên cửa sổ, nhìn ra con đường vắng. Trái tim cô vẫn đập nhanh, không biết vì sợ hãi hay vì ánh mắt của Khang khi nãy.

Cô khẽ thì thầm:

“Anh là kẻ tôi phải bắt… nhưng tại sao tôi lại cảm thấy như thế này?”

Ngoài kia, màn đêm vẫn bao trùm. Nhưng trong bóng tối, những sợi dây số phận đã âm thầm quấn chặt hai con người ở hai bờ đối nghịch – một cảnh sát ngầm, một nghi phạm nguy hiểm.

Và cuộc truy đuổi này mới chỉ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×