Sáng hôm sau, bầu không khí trong công ty vẫn căng như dây đàn. Tin đồn về vụ xâm nhập tối qua chưa lắng xuống, dù ban quản lý đã ra lệnh giữ kín. Ai cũng thì thầm bàn tán, mắt dáo dác, nửa tin nửa ngờ.
Mai bước vào văn phòng, ánh nhìn từ đồng nghiệp đổ dồn về phía cô. Một số người tò mò, một số thì lo lắng. Cô vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, mỉm cười xã giao, rồi tập trung vào chồng tài liệu trên bàn. Nhưng trong lòng, cơn sóng ngầm chưa từng dừng lại.
Hắn đã cứu mình. Nhưng mình không thể quên hắn vẫn là nghi phạm.
Cả buổi sáng, Mai gần như không tập trung nổi. Hình ảnh Khang đứng chắn trước mũi dao vẫn cứ hiện ra trong đầu, lẫn với ánh mắt sắc lạnh khi anh ta chất vấn cô.
Gần trưa, Lan chạy đến, khẽ kéo tay cô:
“Vy, cậu biết gì chưa? Giám đốc không có mặt trong buổi họp sáng nay. Người ta nói anh ấy bị thương nặng tối qua.”
Tim Mai chùng xuống.
“Bị thương… nặng?”
Lan gật gù, giọng đầy tò mò:
“Ừ, nghe đâu cánh tay chảy nhiều máu, mà anh ấy vẫn cố che giấu. Thật sự không biết anh ta là kiểu người gì. Đàn ông vừa đáng sợ, vừa quyến rũ.”
Mai không đáp, chỉ mím môi. Trong đầu vang lên suy nghĩ duy nhất: Mình phải kiểm chứng.
Chiều, lấy lý do mang tài liệu lên tầng 40, Mai bước vào phòng giám đốc. Cửa không khóa. Căn phòng yên ắng lạ thường, chỉ còn ánh sáng mờ từ rèm kéo hờ.
Khang ngồi ở sofa, áo sơ mi cởi hờ, để lộ cánh tay quấn băng trắng. Vết máu đã thấm ra ngoài. Nhưng anh vẫn thản nhiên như thể không hề có chuyện gì.
Khi nghe tiếng cửa, anh ngẩng lên, nụ cười nhạt nở ra nơi khóe môi:
“An Vy. Lại là cô. Cô thật sự rất biết cách chọn thời điểm.”
Mai kìm nén nhịp tim, đặt chồng tài liệu lên bàn:
“Tôi chỉ đến đưa báo cáo.”
Ánh mắt cô vô tình lướt qua cánh tay anh. Vết thương không phải vết xước nhỏ như anh đã nói, mà rõ ràng khá sâu, có thể gây nguy hiểm nếu không xử lý đúng cách.
“Anh… không định đến bệnh viện sao?” – Cô buột miệng.
Khang bật cười, giọng trầm thấp:
“Cô quan tâm đến tôi à? Tôi tưởng cô chỉ quan tâm đến những con số khô khan.”
Mai nuốt khan, cố giữ bình tĩnh:
“Là nhân viên, tôi không thể không để ý khi sếp của mình có thể… gục ngã bất cứ lúc nào.”
Khang nhướng mày, ánh mắt lóe lên tia thích thú. Anh dựa người ra sau, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế:
“Cô nói chuyện khéo lắm. Nhưng nếu thật sự lo lắng, cô có thể giúp tôi thay băng. Tôi ngại làm phiền y tá riêng.”
Mai thoáng sững. Giúp hắn thay băng? Chỉ cần đến gần, cô có thể quan sát kỹ hơn vết thương – biết đâu tìm ra manh mối. Nhưng đồng thời, đó cũng là bước nguy hiểm.
Cô ngập ngừng vài giây, rồi gật đầu.
“Được. Tôi sẽ giúp.”
Khang chìa tay ra, đưa hộp cứu thương nhỏ đặt trên bàn. Giọng anh thấp thoáng nụ cười:
“Cẩn thận nhé. Tôi không muốn tay mình thành sẹo xấu.”
Mai ngồi xuống bên cạnh, mở băng cũ. Khi lớp vải thấm máu được gỡ bỏ, vết thương lộ ra rõ ràng: một đường rạch sắc gọn, không sâu đến mức đứt gân nhưng cũng đủ gây mất máu lớn.
Cô cau mày:
“Anh đã nói dối. Đây không hề là vết xước nhỏ.”
Khang im lặng, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt khó đoán. Mai rửa vết thương, sát trùng rồi băng lại, động tác nhanh gọn. Trong lúc ấy, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau nhiều lần. Không gian im lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng thở.
Cuối cùng, Khang cất lời:
“Cô có vẻ rất thành thạo. Thật lạ cho một chuyên viên tài chính.”
Tim Mai chấn động. Anh ta lại thử mình. Cô hít sâu, đáp:
“Tôi từng học sơ cứu khi ở nước ngoài. Ở đó, kỹ năng này gần như bắt buộc.”
Khang khẽ nhướng mày, nhưng không nói gì thêm.
Sau khi băng bó xong, Mai đứng dậy, định rời đi. Nhưng ánh mắt cô thoáng bắt gặp tập hồ sơ nửa giấu dưới bàn. Một góc giấy in màu đỏ ló ra. Chỉ một giây nhìn thoáng, tim cô thắt lại.
Biểu tượng này… mình từng thấy trong hồ sơ vụ án.
Đó là dấu hiệu của tổ chức ngầm chuyên rửa tiền qua các công ty bất động sản. Cũng chính là đầu mối quan trọng khiến đội cô nghi ngờ Khang.
Mai cố gắng giữ nét mặt bình thản, quay đi như không nhận ra. Nhưng bên trong, máu cô sôi trào. Cuối cùng cũng có bằng chứng. Hắn thật sự liên quan.
Khang, như thể đọc được suy nghĩ, bất ngờ cất tiếng phía sau:
“Cô vừa nhìn thấy thứ không nên thấy, đúng không?”
Mai khựng lại. Lưng cô cứng đờ, nhưng không quay lại.
“Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
Một khoảng lặng. Rồi Khang bật cười khẽ, giọng lẫn cả sự nguy hiểm:
“Cô thú vị thật. Càng ngày tôi càng muốn biết rốt cuộc cô là ai.”
Rời khỏi phòng giám đốc, Mai bước nhanh về phía thang máy. Tim đập như trống trận. Trong túi, cô lén nhấn nút trên bút ghi âm, lưu lại toàn bộ đoạn đối thoại vừa rồi.
Đêm đó, trong căn hộ, Mai gửi dữ liệu cho đội trưởng. Câu trả lời đến ngay sau đó:
“Rất tốt. Biểu tượng cô thấy chính là chìa khóa. Nhưng cẩn thận – nếu hắn đã nhận ra, nhiệm vụ của cô sẽ nguy hiểm gấp bội.”
Mai gập máy tính, thở dài. Trong lòng cô dấy lên cảm xúc lẫn lộn. Người đàn ông đã cứu cô khỏi kẻ tấn công, giờ lại hiện ra với tư cách nghi phạm rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cô ôm trán, khẽ thì thầm:
“Khang… rốt cuộc anh là kẻ tội phạm, hay là một người đang giấu bí mật khác?”
Đêm khuya. Trong căn phòng tối, Khang ngồi một mình, cánh tay băng bó đặt hờ lên thành ghế. Trước mặt anh, tập hồ sơ đỏ vẫn mở, lộ ra những con số khó hiểu.
Ánh mắt anh u tối, khóe môi thoáng nhếch:
“Cô gái này… có thể sẽ khiến mọi kế hoạch thay đổi.”
Ngoài cửa sổ, ánh trăng bạc rọi xuống, soi rõ gương mặt nửa sáng nửa tối của anh – vừa giống một vị cứu tinh, vừa giống kẻ nguy hiểm không thể lường.