1 đổi 1- phế phẩm đổi cực phẩm

Chương 1: 1 Đổi 1- Phế Phẩm Đổi Cực Phẩm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

“Người ta yêu là yêu tấm lòng, còn tôi đây, ngán đến tận cổ sự dịu dàng của cô ấy rồi.”

– Tống Ngôn Kỳ, 3 năm yêu đương và một ly rượu đắng ngắt.

Quán bar cao cấp “Tứ Phương” chìm trong ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc điện tử dập dìu. Tống Ngôn Kỳ ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa, tay lắc ly rượu vang đỏ như thể đang khuấy nỗi phiền muộn trong lòng.

Gã là người đàn ông hội tụ mọi thứ: đẹp trai, giàu có, sự nghiệp sáng chói. Nhưng thứ gã thiếu… là sự kích thích.

Hoặc nói đúng hơn, là "cảm giác mới lạ" trong tình yêu. Và người khiến gã chán ngán nhất lúc này lại chính là cô bạn gái ba năm – Trần Chi Ân.

“Cô ấy ngoan quá,” Tống Ngôn Kỳ phun ra một câu như rít qua kẽ răng, “ngoan đến mức tôi không thở nổi.”

Bên cạnh, đám bạn thân nhìn nhau, rồi cười khẩy.

Một tên huých huých khuỷu tay gã:

“Ngán thì chia tay đi. Làm gì mà dây dưa mãi?”

Tống Ngôn Kỳ nhướng mày, bật cười đầy ẩn ý:

“Tôi không muốn làm kẻ xấu. Chia tay không có lý do, thiên hạ lại bảo tôi bạc tình.”

Lời vừa dứt, có người lập tức “hiến kế”:

“Nghe nói Thẩm Dự Hành – cậu chủ Thẩm thị – vừa từ Mỹ về. Lạnh lùng, cao ngạo, lại nổi tiếng... đào hoa. Trần Chi Ân thuộc kiểu mặt mũi anh ta hay thích. Cậu thử đẩy hai người đó gần nhau xem sao.”

Tống Ngôn Kỳ nhíu mày.

“Chi Ân á? Cô ấy làm gì biết liếc nhìn đàn ông khác. Còn tưởng mình đang sống trong phim truyền hình những năm 2000 đấy.”

Một tràng cười rộ lên. Ly rượu lại được rót đầy. Người đàn ông vừa hùa theo, vừa lắc đầu:

“Tống thiếu, đừng chủ quan. Phụ nữ, ngoan cỡ nào cũng có giới hạn. Biết đâu cô ấy chán cậu trước ấy chứ.”

Tống Ngôn Kỳ không nói gì. Gã chỉ nhắm mắt, thả người xuống sofa. Tưởng tượng về một kịch bản “thoát thân sạch sẽ” mà chẳng phải mang tiếng bội bạc.

Và đúng lúc ấy, số phận bắt đầu xoay chuyển.

Hai ngày sau

Tống Ngôn Kỳ nhận được một tin nhắn lạ từ trợ lý riêng:

[“Chi Ân tối nay đi dự tiệc với Thẩm Dự Hành. Cậu chủ muốn theo dõi không?”]

Ánh mắt gã thoáng chút bất ngờ.

Thẩm Dự Hành – cái tên vừa mới được nhắc đến, giờ đã thật sự bước vào câu chuyện?

Gã đắn đo một giây, rồi lạnh nhạt đáp lại:

[“Cứ để họ gặp nhau đi. Biết đâu tôi lại được tự do nhanh hơn.”]

Bữa tiệc tối hôm đó

Trần Chi Ân đứng trong hội trường của bữa tiệc gây quỹ từ thiện, vẫn là bộ váy dài kín đáo, đôi mắt to tròn và gương mặt thanh tú khiến người ta liên tưởng đến một “tiểu thư khuê các” chính hiệu.

Nhưng hôm nay, cô đã khác.

Không còn là ánh mắt dịu dàng chỉ biết hướng về Tống Ngôn Kỳ. Mà là… ánh mắt lạnh hơn một tầng sương mỏng, như thể đã đặt dấu chấm hết cho thứ tình cảm đơn phương kéo dài suốt ba năm.

Cô đi cạnh Thẩm Dự Hành – người đàn ông với khí chất lạnh lẽo đến mức khiến cả căn phòng phải chú ý. Tây trang đen, cà vạt lụa, mái tóc rối bời có chủ đích. Bên ngoài là vẻ kiêu ngạo, nhưng ánh mắt đặt trên cô lại mang theo sự thích thú đặc biệt.

“Cô không sợ à?” – anh hỏi khi đứng bên cô trên ban công.

“Về điều gì?” – cô nghiêng đầu.

Thẩm Dự Hành nhướng mày:

“Người yêu cũ cô đang nhìn kìa.”

Trần Chi Ân khẽ mỉm cười.

“Cũ là cũ. Không còn gì để mất.”

Câu nói khiến Thẩm Dự Hành phải nhìn lại người phụ nữ bên cạnh. Không còn là cô gái ngoan ngoãn, nghe lời, chịu lép vế ngày nào. Người phụ nữ này đang trưởng thành – và chọn cách rút dao không chảy máu: im lặng mà rạch lòng người ta.

Tống Ngôn Kỳ – đứng phía xa, máu sôi sùng sục

Tống Ngôn Kỳ ban đầu chỉ định đến xem “trò hề”. Nhưng chẳng có gì buồn cười cả.

Gã đứng giữa ánh đèn, mắt nhìn thấy rõ ràng Thẩm Dự Hành cúi xuống, đặt một nụ hôn lên gò má Trần Chi Ân. Và cô… không hề né tránh.

Khoảnh khắc ấy, một loại cảm xúc không tên trào lên như sóng biển. Bực bội, khó chịu, và ghen.

Gã siết chặt ly rượu. Bàn tay run lên từng hồi.

“Không thể nào… Cô ấy… không phải kiểu người như thế.”

Vậy mà, trước mắt gã, Trần Chi Ân mỉm cười. Nhẹ nhàng tựa vào cánh tay Thẩm Dự Hành như thể họ là một cặp đôi thực sự.

Đêm đó

Gã nhắn tin cho cô.

[“Chi Ân, em đang làm gì vậy?”]

[“Em biết hắn ta là người như thế nào không?”]

[“Em thật sự nghĩ hắn nghiêm túc với em à?”]

Cô chỉ trả lời bằng một dòng:

[“Không phải anh đã chán em lắm rồi sao, Tống thiếu?”]

Ba năm gắn bó, không một tiếng níu kéo.

Tống Ngôn Kỳ – người từng chê cô nhạt nhẽo như cháo trắng – nay phát hiện ra mình đã nghiện cái vị thanh đạm ấy từ bao giờ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.