1 đổi 1- phế phẩm đổi cực phẩm

Chương 3: 1 Đổi 1- Phế Phẩm Đổi Cực Phẩm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

“Tôi không thích cạnh tranh. Nhưng nếu phải chọn giữa anh và tôi—cô ấy sẽ không cần nghĩ.”

– Thẩm Dự Hành.

Trời mới tờ mờ sáng, Trần Chi Ân đã tỉnh dậy chuẩn bị. Hôm nay là ngày quan trọng – buổi gặp mặt đầu tiên giữa L&E và Tống thị để thương thảo dự án hợp tác quảng cáo mới. Đây là dự án có ngân sách gần chục triệu, đủ để một công ty bứt phá hoặc tụt dốc không phanh.

Và Chi Ân, dù chỉ là giám đốc marketing tạm quyền, lại được Thẩm Dự Hành chỉ định là người đi cùng anh.

Cô không hỏi tại sao.

Vì rõ ràng—anh đang “phô trương” cô trước Tống Ngôn Kỳ. Một màn "dằn mặt" đầy trịch thượng.

Cô đứng trước gương, nhìn vào hình ảnh phản chiếu: bộ váy đỏ sẫm cắt xẻ vừa phải, tôn dáng nhưng không hở hang. Mái tóc dài buông lơi, môi tô đỏ nhạt, ánh mắt sắc sảo hơn cả son phấn.

Cô tự cười.

Ba năm trước, cô từng vì Tống Ngôn Kỳ mà từ chối mặc những bộ váy quá nổi bật, vì hắn nói “em đẹp nhưng đừng để người khác nhìn thấy”.

Giờ thì... ai muốn nhìn, cô cho nhìn. Ai muốn ghen, cứ ghen.

Tầng trệt tòa nhà L&E – 8:30 sáng

Thẩm Dự Hành đứng cạnh xe Maybach màu đen, vừa nhìn thấy Chi Ân bước ra từ sảnh, môi anh khẽ cong lên.

“Không sai gu tôi chút nào.” – Anh khẽ nói, đủ để tài xế phía trước đỏ mặt.

Chi Ân không đáp, chỉ nhẹ nhàng mở cửa xe ngồi vào trong. Cô đã quen với kiểu lời nói đậm chất "tổng tài văn" của anh – lạnh lùng, nhưng không hề sáo rỗng.

Suốt quãng đường đến công ty Tống thị, Thẩm Dự Hành không nói nhiều. Anh chỉ chăm chú nhìn tài liệu, thỉnh thoảng đưa cho cô xem những điểm quan trọng. Không khí làm việc chuyên nghiệp đến mức khiến người ta... quên mất đây là một cuộc “dằn mặt” tình cũ.

9:00 sáng – Phòng họp cao cấp tại Tống thị

Tống Ngôn Kỳ ngồi sẵn ở ghế chủ tọa, gương mặt không chút biểu cảm. Nhưng khi cánh cửa mở ra và bóng dáng Chi Ân bước vào cùng Thẩm Dự Hành, ánh mắt hắn khựng lại rõ ràng.

Ánh mắt ấy mang theo đủ mọi sắc thái: bất ngờ, khó chịu, ghen tuông, và... hối hận.

Chi Ân mỉm cười nhàn nhạt, không biểu lộ chút cảm xúc nào. Cô ngồi xuống ghế phía bên Thẩm Dự Hành, dáng vẻ tự nhiên như chưa từng có một “Tống Ngôn Kỳ” trong đời.

Thẩm Dự Hành bắt tay với Tống Ngôn Kỳ. Cái bắt tay tưởng như lịch thiệp nhưng lực siết tay lại khiến bên kia nhíu mày.

“Nghe danh Tống thiếu đã lâu.” – Thẩm cười nhạt.

“Thẩm tổng quả thật nổi tiếng.” – Tống gằn giọng.

Hai người đàn ông, một lạnh nhạt kiêu ngạo, một cố giữ bình tĩnh nhưng nội tâm như núi lửa. Và giữa họ—là Trần Chi Ân.

Buổi họp kéo dài hai giờ

Trong khi các giám đốc bộ phận bàn bạc số liệu, slide thuyết trình chạy đều, Tống Ngôn Kỳ gần như không rời mắt khỏi Trần Chi Ân.

Hắn kinh ngạc.

Không phải vì cô đẹp—vì điều đó hắn luôn biết.

Mà là vì cô sắc sảo hơn trước, phản biện rõ ràng, phát biểu tự tin, ánh mắt không hề tránh né hắn.

Không còn là cô gái chỉ biết lắng nghe và gật đầu trong các cuộc họp trước kia, thậm chí còn không dám ngắt lời người khác.

"Cô ấy thay đổi rồi..." – Hắn nghĩ, lòng chợt nhói lên như có kim châm.

Sau buổi họp – lúc chuẩn bị rời đi

Tống Ngôn Kỳ bước nhanh về phía Chi Ân, cố tình chặn đường cô.

“Anh có thể nói chuyện với em một lát không?”

Chi Ân liếc sang Thẩm Dự Hành – anh không ngăn, chỉ nhẹ nhàng gật đầu như thể đang nói: “Nếu em muốn, cứ đi.”

Cô và Tống Ngôn Kỳ bước ra hành lang. Vẫn là khoảng sân thượng quen thuộc năm nào.

Tống mở lời trước:

“Ba năm qua... em sống với anh, chưa từng giận dỗi, chưa từng rời đi. Vậy mà giờ, em... dễ dàng buông tay thế sao?”

Chi Ân không đáp ngay.

Cô nhìn hắn thật lâu, rồi khẽ nói:

“Anh có nhớ hôm anh nói... ‘em như cháo trắng, ăn mãi phát ngán’ không?”

Tống Ngôn Kỳ sững người. Không ngờ cô lại biết chuyện đó.

“Chi Ân... anh... lúc đó say rượu, anh không cố ý—”

“Nhưng em nghe rõ. Và em tỉnh.”

Cô quay đi, bước thẳng về phía Thẩm Dự Hành đang đứng đợi. Lưng cô thẳng, váy đỏ phấp phới như ngọn lửa.

“Tống Ngôn Kỳ,” cô nói mà không quay đầu lại, “ngay cả việc làm người xấu anh cũng muốn người khác gánh giùm. Thì làm gì xứng để em níu?”

Thẩm Dự Hành mở cửa xe, đưa tay đỡ cô vào. Khi cô đã ngồi ổn định, anh ngả người xuống gần, khẽ thì thầm bên tai:

“Nếu cô cần một người luôn đứng về phía mình—thì tôi không bao giờ lùi bước.”

Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt như đang hỏi: "Vì sao chứ?"

Anh nhún vai, môi cong lên:

“Vì tôi thích cái cách cô khiến một tên như hắn... phải phát điên.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.