“Phụ nữ thông minh không trả thù bằng dao kéo… mà dùng khí chất và thành công để khiến kẻ từng xem thường họ phải gục xuống trong ghen tuông.”
– Trần Chi Ân.
Kể từ buổi họp hôm đó, bầu không khí giữa ba người trở nên vi diệu. Không ai nói ra, nhưng ai cũng biết: trò chơi đã chính thức bắt đầu.
Mà điều khiến mọi thứ thêm kịch tính, chính là việc Thẩm Dự Hành không hề né tránh—anh công khai thân thiết với Trần Chi Ân trước bao ánh mắt tò mò, kể cả tại công ty.
Ngày hôm đó, khi cô đang đứng tại máy in chuẩn bị tài liệu, anh bước qua, đưa ly cà phê xuống bàn:
“Không bỏ đường. Em thích vậy.”
Tất cả mọi người trong phòng làm việc đều chết lặng.
Trưởng phòng nhân sự nuốt nước bọt:
“Trần Chi Ân… hình như cô ấy… đang được Thẩm tổng để ý?”
Trợ lý bên cạnh bật cười:
“Không phải để ý. Là rất rõ ràng đang theo đuổi.”
Còn Chi Ân?
Cô chỉ nhàn nhạt nhận cà phê, nói không cảm xúc:
“Cảm ơn anh.”
Lời cảm ơn lạnh như đá, nhưng trong mắt Thẩm Dự Hành, cô chỉ càng… hấp dẫn hơn.
Cùng lúc đó – ở Tống thị
Tống Ngôn Kỳ gần như mất hết kiên nhẫn.
Hắn đã ba lần nhắn tin, hai lần gọi điện, thậm chí sai trợ lý gửi hoa đến tận L&E, nhưng đều bị trả về.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực như thế. Kẻ từng chủ động trong mọi cuộc chơi giờ bị đá văng khỏi ván cờ, và phải đứng nhìn người khác chiếm chỗ bên cạnh cô gái mình từng sở hữu.
Sự tự tôn của một kẻ “đàn ông ưu tú” bị bóp nghẹt không thương tiếc.
“Cô ấy đang trả thù mình.”
“Và cô ấy làm rất giỏi.”
Tống Ngôn Kỳ cắn răng. Hắn hạ quyết tâm—nếu không thể lấy lại cô bằng sự dịu dàng, thì hắn sẽ cướp lại, bằng mọi cách.
Ba ngày sau – Buổi tiệc kỷ niệm thành lập tập đoàn Yên Vân
Một sự kiện quy tụ hàng loạt tổng tài, minh tinh, truyền thông. Trần Chi Ân không định đến, nhưng Thẩm Dự Hành nhắn tin:
[“Cùng tôi đến dự tiệc. Tôi muốn công khai cô.”]
Không đợi cô trả lời, anh gửi luôn vé, và còn thêm dòng ghi chú:
[“Tôi sẽ đợi. Em không đến, tôi sẽ đứng chờ ở cửa chính đến khi mọi người hỏi ‘Thẩm tổng thất tình à?’”]
Cô phì cười.
Chẳng biết từ khi nào, anh – người đàn ông bá đạo ấy – lại có thể nhắn tin như một cậu trai đang yêu đơn phương.
Và có lẽ cũng chẳng biết từ khi nào, cô bắt đầu không thể thờ ơ trước những câu đùa tưởng vô hại ấy nữa.
20:00 – Sảnh tiệc tập đoàn Yên Vân
Ngay khoảnh khắc Trần Chi Ân xuất hiện, cả sảnh như bị hút hết không khí.
Cô mặc một chiếc váy đen đuôi cá, hở vai, ôm trọn đường cong quyến rũ. Làn da trắng như sương mai, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng mà tinh tế, đôi mắt long lanh nhưng sắc bén.
Không ai nghĩ một người phụ nữ từng bị gọi là “cháo trắng nhạt nhẽo” lại có thể bật lên rực rỡ như thế này.
Và khi cô khoác tay Thẩm Dự Hành bước vào, mọi ánh mắt đều dồn về họ như một cặp đôi định mệnh.
Một phóng viên chụp vội:
“Cặp đôi hot nhất đêm nay chính là đây rồi.”
Bên góc sảnh, Tống Ngôn Kỳ vừa bước vào, trông thấy cảnh ấy thì toàn thân khựng lại.
Không biết bao nhiêu lần hắn mơ thấy cảnh đó: cô đi bên cạnh hắn, tay trong tay, nụ cười thuộc về hắn.
Nhưng giấc mơ đó… giờ thuộc về người khác.
Khi ba người cùng đứng chung trong một khung hình
Người dẫn chương trình là một MC có tiếng – miệng mồm lanh lẹ và cực kỳ… nhiều chuyện.
Khi thấy ba người họ đứng cạnh nhau, MC lập tức chớp cơ hội:
“Ôi trời ơi, đây chẳng phải là tam giác tình yêu trên thương trường đang gây bão mấy ngày nay sao?”
Khán giả ồ lên cười. Người MC còn chưa thấy nguy hiểm, tiếp tục:
“Trần tiểu thư, có thể chia sẻ cảm giác khi đứng giữa hai tổng tài không ạ? Một bên là tình cũ, một bên là người mới, thật khiến người ta ganh tỵ.”
Không khí lặng hẳn.
Người khác chắc sẽ xấu hổ hoặc né tránh.
Nhưng Trần Chi Ân, trong ánh đèn rực rỡ, khẽ cười duyên:
“Tôi không nghĩ mình đang ở giữa hai người đàn ông.”
“Tôi chỉ đứng cạnh người hiện tại. Còn người cũ—đã lùi ra sau rồi.”
Chát!
Một cái tát bằng lời nói. Không máu, nhưng đau nhói.
Tống Ngôn Kỳ cắn răng, bàn tay bên trong túi quần siết chặt. Nhưng hắn không thể phản bác. Không có quyền.
Kết thúc buổi tiệc
Thẩm Dự Hành đưa cô ra xe. Gió đêm mát lạnh, nhưng trong xe thì lại… đầy sự im lặng ngọt ngào.
Một lúc sau, anh nghiêng đầu:
“Hôm nay em khiến tôi hơi tự hào.”
Cô liếc anh:
“Chỉ hơi thôi à?”
Anh bật cười:
“Ừ. Vì nếu tự hào quá, tôi sợ mình sẽ yêu em đến phát điên.”
Lời nói nửa đùa nửa thật ấy lại khiến tim cô lỡ một nhịp.
Cô quay đi, nhìn ra cửa sổ, nhưng khóe môi lại cong lên lúc nào không hay.