1 đổi 1- phế phẩm đổi cực phẩm

Chương 6: 1 Đổi 1- Phế Phẩm Đổi Cực Phẩm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

"Nếu đã quyết định không quay lại với quá khứ, vậy hãy để tương lai được yêu thương xứng đáng."

— Trần Chi Ân.

Sáng hôm sau, cả giới truyền thông kinh doanh dậy sóng.

“Thẩm tổng gửi thư từ chối hợp tác với Tống thị, nội dung phản hồi gây sốc!”

Bức thư phản hồi được rò rỉ lên mạng xã hội, ai đọc cũng trợn tròn mắt vì lời lẽ "ngọt ngào đến bóp cổ" nhưng đầy tính tuyên bố chủ quyền:

“Người phụ nữ của tôi không phải món hàng để ai muốn ‘hợp tác trao đổi’ là được.

Nếu Tống tổng muốn gặp cô ấy thường xuyên…

Có thể đến dự đám cưới của chúng tôi.”

— Thẩm Dự Hành.

Bên dưới bài đăng là hàng nghìn bình luận nổ tung:

— “Tổng tài viết thư tình bằng ngôn ngữ kinh doanh, cạn lời.”

— “Thẩm tổng bá quá, bảo vệ bạn gái như thần hộ mệnh.”

— “Lạy hồn, thế này khác gì cầu hôn gián tiếp đâu?!”

Còn người được nhắc tới – Trần Chi Ân – thì sao?

Cô im lặng. Không xác nhận, không phản bác. Nhưng trong lòng, gợn sóng.

Tại công ty L&E, phòng giám đốc Marketing

“Anh ấy cầu hôn mình… trước toàn bộ thương giới.” – Cô nghĩ, tay vẫn gõ máy tính như không có chuyện gì.

Nhưng không thể phủ nhận rằng trái tim cô đập nhanh hơn bình thường.

Không phải vì ngại. Mà vì… cảm động.

Ba năm trước, cô từng nghĩ chỉ cần âm thầm ở bên Tống Ngôn Kỳ, nhẫn nhịn và dịu dàng thì hắn sẽ trân trọng cô.

Nhưng ba năm sau, chỉ một người đàn ông nói: “Em là của tôi” mà không cần bất kỳ điều kiện nào, cô lại thấy lòng mình yên ổn đến lạ.

Buổi chiều hôm đó – trong thang máy riêng của tổng giám đốc

Chi Ân vừa bước vào thì thấy Thẩm Dự Hành đã đứng sẵn. Tay anh đút túi quần, gương mặt điển trai nghiêng sang nhìn cô, ánh mắt sâu hút.

“Vừa hay.” – Anh cười nhẹ. – “Đang tính xuống gọi em lên văn phòng.”

“Có việc?” – Cô hỏi, đứng thẳng, cố giữ bình tĩnh trước sự gần gũi của anh.

Thẩm nghiêng đầu, nhìn bảng điều khiển. Không ai khác trong thang máy, không có camera.

Anh bấm nút dừng khẩn cấp.

Ting! – Đèn đỏ nhấp nháy. Thang máy dừng.

Chi Ân: “…”

“Anh làm gì vậy? Em còn việc—”

Chưa kịp nói hết, Thẩm Dự Hành đã áp sát. Tay chống lên vách thang máy bên cạnh đầu cô, hơi thở anh trầm ấm phả sát vào má cô.

“Em có biết em nguy hiểm thế nào không?”

“Em không đẹp lộng lẫy, không quá ngọt ngào, không ồn ào…”

Anh ghé sát hơn.

“…nhưng em khiến tôi mất kiểm soát.”

Chi Ân ngẩng lên, ánh mắt đối diện với ánh nhìn nóng rực ấy. Tim cô đập mạnh như thể sắp phá ngực mà lao ra ngoài.

“Tôi từng nghĩ bản thân sẽ không yêu ai.” – Anh nói nhỏ. – “Cho đến khi thấy em bước ra từ thang máy ngày hôm đó, bước đi như chưa từng biết yêu thương là gì…”

“Tôi muốn em biết yêu lại.”

Chi Ân siết chặt tay, cắn nhẹ môi:

“Em không chắc mình có thể yêu được lần nữa. Em từng thất vọng, từng yếu đuối, từng—”

Anh ngắt lời cô bằng một nụ hôn nhẹ lên trán:

“Vậy thì để tôi yêu thay phần em.”

Một câu nói nhẹ bẫng, mà như sét đánh trong lòng cô.

Cô nhắm mắt lại, hít sâu, rồi mở mắt—đôi mắt long lanh mà kiên định:

“Anh định theo đuổi em kiểu này thật sao?”

Thẩm cười.

“Tôi chưa từng làm việc gì nửa vời. Nhất là trong tình cảm.”

Thang máy khởi động trở lại. Khi cánh cửa mở ra, Chi Ân đã không còn thấy Thẩm tổng bá đạo đáng sợ, mà chỉ thấy một người đàn ông đang nhẹ nhàng bước vào tim cô từng chút một.

Tối hôm đó – tại căn hộ của Chi Ân

Chuông cửa reo. Cô mở ra thì thấy một hộp quà lớn đặt trước cửa.

Không đề tên người gửi.

Cô mở ra. Bên trong là một bó hoa mẫu đơn trắng muốt, một cuốn sách có đánh dấu vài trang, và một mảnh giấy viết tay:

“Em từng thích hoa mẫu đơn nhưng không dám mua vì sợ lãng phí.

Em từng thích đọc ‘Đắc Nhân Tâm’ nhưng không dám mở lòng.

Em từng nói muốn đi Pháp, nhưng chưa từng đặt vé.

Em không cần tiếc gì nữa. Vì từ nay, mọi thứ em muốn—để tôi lo.”

Không ký tên, nhưng Chi Ân biết ai gửi.

Cô đặt cuốn sách lên bàn, nhẹ nhàng ôm bó hoa vào lòng, mỉm cười:

“Thẩm Dự Hành… anh thật sự khiến người ta khó từ chối.”

Tại một nơi khác – Tống Ngôn Kỳ cầm ly rượu, nhìn hình ảnh ấy trên mạng

Hắn đọc từng bình luận, từng dòng tán thưởng dành cho Thẩm Dự Hành và Trần Chi Ân.

Có người viết:

“Tống Ngôn Kỳ mất cô ấy không phải vì Thẩm Dự Hành giỏi…

Mà vì anh ta yêu cô ấy đúng cách.”

Ly rượu trong tay rơi xuống, vỡ tan.

Tống Ngôn Kỳ nhắm mắt. Nỗi hối hận như ngọn sóng đập vào vách đá. Nhưng giờ, đá đã không còn nứt.

Vì cô gái năm xưa—đã học cách trở nên kiên cường hơn bất kỳ ai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.