1 đổi 1- phế phẩm đổi cực phẩm

Chương 8: 1 Đổi 1- Phế Phẩm Đổi Cực Phẩm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trần Chi Ân nằm trên giường, tay ôm điện thoại, nhìn màn hình hiện lên dòng tin nhắn mới nhất từ Thẩm Dự Hành:

“Mai tôi đưa em đi gặp mẹ. Chuẩn bị tinh thần nhé, cô ấy hơi khó tính.”

Cô mỉm cười nhẹ nhàng, lòng có chút lo lắng xen lẫn háo hức. Nhưng trong đầu cô vẫn còn một mớ hỗn độn khi nghĩ đến một người không ai mong muốn gặp lại: Tống Ngôn Kỳ – người yêu cũ chưa chịu buông tha.

Sáng hôm sau, tại công ty Tống thị

Tống Ngôn Kỳ đang ngồi trong phòng làm việc, tay bấm đi bấm lại chiếc bút máy. Đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi nhưng không nguôi nghĩ về một người.

“Trần Chi Ân... sao cô ấy có thể dễ dàng rời bỏ tôi như thế được?” – Hắn tự hỏi.

Lúc này, thư ký bước vào thông báo:

“Thưa tổng giám đốc, có một vị khách đến gặp ông. Xin phép cho biết danh tính?”

“Tống Ngôn Kỳ cau mày: “Là ai?”

“Là... ông Thẩm Dự Hành.”

Trong phòng khách sạn L&E, Thẩm Dự Hành thản nhiên bước vào phòng làm việc của Tống Ngôn Kỳ, giọng lạnh lùng:

“Ngôn Kỳ, đừng cố níu kéo những thứ không thuộc về mình. Chi Ân đã lựa chọn tôi.”

Tống Ngôn Kỳ đứng dậy, gắt giọng:

“Anh đến đây để làm gì? Nói những lời sáo rỗng? Đừng quên, tôi không dễ buông tha như vậy đâu.”

Thẩm Dự Hành mỉm cười nhạt:

“Đó chính là lý do tôi đến. Để thông báo một điều: Tôi không chỉ yêu Chi Ân, tôi còn có đủ khả năng để bảo vệ cô ấy khỏi những kẻ như anh.”

Buổi trưa, Trần Chi Ân và Thẩm Dự Hành cùng đi ăn

Trên bàn ăn, Thẩm Dự Hành bắt đầu “tuyên chiến” với tình cũ bằng cách kể về những kế hoạch tương lai dành cho cô.

“Em không cần phải lo lắng. Tôi sẽ là người che chở em, giữ em an toàn. Ai mà dám lại gần em thì tôi không tha đâu.”

Chi Ân cười khẽ:

“Anh mạnh mẽ thế, tôi cũng muốn chứng kiến anh bảo vệ tôi thế nào.”

Thẩm Dự Hành nghiêm mặt:

“Em sẽ thấy.”

Chiều hôm đó, trong phòng làm việc của Trần Chi Ân

Cô nhận được cuộc gọi từ mẹ.

“Con gái, mẹ nghe nói Tống Ngôn Kỳ vẫn còn cố gắng níu kéo con. Con phải cẩn thận.”

Chi Ân gật đầu:

“Con biết rồi, mẹ đừng lo.”

Tối đến, tại căn hộ của Chi Ân

Chuông cửa reo. Cô mở cửa và thấy một bó hoa đỏ rực kèm theo một tấm thiệp.

Nét chữ quen thuộc: “Anh vẫn chưa từ bỏ.”

Chi Ân cầm thiệp, gạt nhẹ nước mắt, rồi lập tức gọi điện cho Thẩm Dự Hành.

Anh nghe máy ngay:

“Em sao rồi?”

Cô thở dài:

“Lại là anh ấy.”

Anh mắng yêu:

“Đừng để hắn làm phiền em. Anh sẽ đến ngay.”

Khi Thẩm Dự Hành tới nơi

Anh lạnh lùng nhìn bó hoa và tấm thiệp trên bàn.

Nhìn Chi Ân, anh nói chắc nịch:

“Anh ấy có thể mạnh mồm, nhưng đừng quên, tôi là người mà em đã chọn.”

Chi Ân mỉm cười, cảm thấy bình yên bên cạnh anh.

Một tuần sau, tại bữa tiệc công ty

Tống Ngôn Kỳ xuất hiện bên cạnh Chi Ân, cố gắng tiếp cận cô.

Nhưng lần này, Chi Ân đứng thẳng người, tự tin:

“Ngôn Kỳ, anh nên dừng lại đi. Tôi đã chọn con đường riêng của mình.”

Tống Ngôn Kỳ cười gượng:

“Anh sẽ không dễ dàng buông tay.”

Ngay lúc đó, Thẩm Dự Hành xuất hiện, đặt tay lên vai Chi Ân, ánh mắt sắc lạnh như dao:

“Anh nghe rõ chưa? Cô ấy không thuộc về anh nữa.”

Cả phòng vang lên tiếng xì xào.

Trần Chi Ân trong lòng cảm thấy:

Bản thân không còn yếu đuối nữa. Cô đã biết đứng lên, biết yêu bản thân và sẵn sàng đấu tranh cho hạnh phúc của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.