7 ngày lạc lối

Chương 3: Lối mòn sa ngã


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Dư âm của đêm đầu tiên ở "Địa Ngục Vô Danh" vẫn còn đeo bám Tiêu Hàn. Cái cảm giác chiến thắng choáng ngợp, sự ngưỡng mộ từ những kẻ lạ mặt, và cả vẻ bí ẩn đầy mê hoặc của Lâm, tất cả hòa quyện thành một thứ ma lực khó cưỡng. Anh đã rời đi với một khoản tiền lời không nhỏ, đủ để anh tin rằng mình hoàn toàn có thể kiểm soát cuộc chơi này. Tiêu Hàn tự nhủ, đây chỉ là một cuộc phiêu lưu mới, một sân chơi dành cho những kẻ dũng cảm và tài trí như anh.

Những ngày sau đó, cuộc sống của Tiêu Hàn dường như có thêm một chiều kích mới. Anh vẫn tham gia những buổi tiệc tùng sang trọng ở các hộp đêm quen thuộc, nhưng chúng đã trở nên nhạt nhẽo và kém hấp dẫn hơn nhiều. Trong tâm trí anh, chỉ có "Địa Ngục Vô Danh" và những ván bài đặt cược số phận mới thực sự mang lại cảm giác sống động. Anh bắt đầu dành nhiều thời gian hơn ở đó, đến vào mỗi tối, và thường xuyên ở lại đến tận bình minh.

Ban đầu, những khoản thắng cược đều đặn khiến Tiêu Hàn cảm thấy mình là bất khả chiến bại. Anh chi tiêu càng phóng khoáng hơn, mua sắm những món đồ đắt tiền hơn, và tổ chức những bữa tiệc linh đình hơn. Những cô gái đẹp vây quanh anh như ong vỡ tổ, say mê vẻ ngoài điển trai và sự hào phóng của "hoàng tử" Tiêu Hàn. Anh tận hưởng cảm giác được chiều chuộng, được tôn sùng.

"Anh quá may mắn, Tiêu Hàn ạ," một cô gái tóc vàng óng ả thì thầm, nương mình vào vai anh trong một buổi tiệc thác loạn tại một căn penthouse sang trọng. "Anh sinh ra để được hưởng thụ."

Tiêu Hàn cười nhạt, ánh mắt lướt qua ly rượu trên tay. Anh biết may mắn chỉ là một phần nhỏ. Quan trọng hơn là bản năng của anh với những con số và sự liều lĩnh đúng lúc. Anh tin rằng mình nắm giữ chìa khóa của cuộc chơi này.

Nhưng rồi, vận may bắt đầu quay lưng. Ván bài lớn hơn, đối thủ khó lường hơn. Tiêu Hàn thua, không nhiều lúc đầu, nhưng đủ để anh phải móc túi sâu hơn vào số tiền tiết kiệm của mình. Sự lo lắng bắt đầu len lỏi, nhưng chỉ thoáng qua. Anh luôn tin rằng mình sẽ gỡ gạc được. "Chỉ là một ván bài không may," anh tự trấn an. "Ván tiếp theo sẽ khác."

Niềm tin mù quáng đó dẫn anh đến những quyết định liều lĩnh hơn. Anh bắt đầu đặt cược lớn hơn, dồn tất cả những gì mình có vào một ván bài duy nhất. Và rồi, anh thua. Mất trắng.

Cảm giác trống rỗng và hụt hẫng ập đến. Tiêu Hàn nhìn những cọc tiền biến mất khỏi tầm tay, mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy choáng váng thực sự. Tài khoản ngân hàng của anh, vốn luôn đầy ắp, giờ đây báo động đỏ. Anh đã tiêu hết tiền tiết kiệm, và những khoản tiền mà cha mẹ anh gửi cho để học tập, để đầu tư.

"Sao rồi, Hoàng tử?" Giọng Lâm vang lên bên cạnh anh, trầm khàn như mọi khi. "Vận may không mỉm cười với anh nữa sao?"

Tiêu Hàn nghiến răng. "Tôi sẽ gỡ gạc lại."

Lâm cười khẩy. "Tất nhiên rồi. Nhưng anh lấy gì để gỡ đây? Tiền của anh đã nằm hết trên bàn rồi."

Hắn chìa ra một danh thiếp khác, lần này màu bạc, không ghi địa chỉ, chỉ có một số điện thoại và một dòng chữ nhỏ: "Hỗ trợ tài chính. Nhanh chóng. Uy tín."

"Cái gì đây?" Tiêu Hàn cau mày.

"Bạn bè luôn giúp đỡ nhau khi gặp khó khăn, phải không?" Lâm nháy mắt. "Đây là đối tác của chúng tôi. Họ sẽ giúp anh có tiền để tiếp tục cuộc chơi. Lãi suất... cũng không quá tệ đâu, với một người có tiềm năng như anh."

Trong cơn túng quẫn, và với niềm tin mãnh liệt rằng mình sẽ nhanh chóng gỡ gạc lại tất cả, Tiêu Hàn nhắm mắt gọi vào số điện thoại đó. Thủ tục nhanh gọn, gần như không cần giấy tờ. Một khoản tiền lớn được chuyển vào tài khoản anh chỉ sau vài giờ. Cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập. Anh lại có tiền để chơi, để tiếp tục duy trì cuộc sống xa hoa.

Những khoản vay đầu tiên đó, Tiêu Hàn vẫn có thể trả được bằng cách "xoay" từ tài sản của gia đình, hoặc bằng cách thắng những ván bài nhỏ. Nhưng Lâm và thế giới ngầm không bao giờ để con mồi dễ dàng thoát. Họ biết cách khiến anh lún sâu hơn. Những ván cược ngày càng lớn, những yêu cầu trả nợ ngày càng gay gắt. Và những lời mời gọi đến những cuộc chơi truy hoan khác, không chỉ giới hạn trong sòng bài, cũng bắt đầu xuất hiện.

"Anh đã thắng lớn đêm qua, Tiêu Hàn," một cô gái nóng bỏng, thân thiết với Lâm, thì thầm vào tai anh tại một bữa tiệc riêng tư. "Sao không tận hưởng một chút thành quả? Có những nơi anh chưa từng biết tới, những cảm giác anh chưa từng trải qua."

Tiêu Hàn, trong men rượu và sự phấn khích của chiến thắng tạm thời, đã gật đầu. Anh được đưa đến những biệt thự kín cổng cao tường, những du thuyền sang trọng lênh đênh trên biển, nơi những bữa tiệc thâu đêm suốt sáng với đủ loại chất kích thích, những cô gái, chàng trai đẹp sẵn sàng chiều chuộng mọi ham muốn. Ban đầu, Tiêu Hàn còn có chút e dè, nhưng dưới sự dẫn dắt của Lâm và những kẻ đồng bọn, dưới tác dụng của rượu mạnh và ma túy, mọi ranh giới đạo đức dần bị xóa nhòa.

Anh lao vào vòng xoáy của dục vọng và trụy lạc. Anh không còn quan tâm đến những lời lẽ của mẹ, những ánh mắt lo lắng của cha. Điện thoại của anh liên tục báo tin nhắn từ gia đình, bạn bè cũ, nhưng anh phớt lờ. Anh chìm đắm trong những cuộc vui thác loạn, tin rằng đó là cách để quên đi những khoản nợ, những lo lắng đang chồng chất.

Mỗi khi tỉnh dậy sau một đêm hoan lạc, Tiêu Hàn lại thấy một khoảng trống rỗng lớn hơn trong tâm hồn. Anh cảm thấy mệt mỏi, uể oải, và lương tâm lại cắn rứt. Anh biết mình đang đi sai đường, nhưng anh đã quá sâu, quá dính líu. Chiếc lưới của Lâm đã siết chặt, và Tiêu Hàn, với vẻ ngoài đẹp đẽ ngày nào, giờ đây chỉ là một con rối đang nhảy múa theo điệu nhạc của kẻ khác. Bi kịch của anh, giờ đây, mới thực sự bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.