Những ngày sau cuộc trò chuyện trong thư phòng đánh dấu một sự chuyển biến rõ rệt trong mối quan hệ giữa tôi và Lục Đình Hiên. Sự cảnh giác trong đôi mắt hắn không hoàn toàn biến mất, nhưng nó đã dịu đi rất nhiều, nhường chỗ cho một sự cởi mở thận trọng. Hắn vẫn là một người sói ít nói, kiệm lời, nhưng sự im lặng của hắn không còn mang nặng vẻ thù địch hay đề phòng. Thay vào đó, nó trở thành một sự tĩnh lặng đáng tin cậy, như một cái bóng trung thành luôn hiện diện.
Tôi không còn thấy hắn co mình trong căn phòng riêng nữa. Hắn bắt đầu đi lại nhiều hơn trong khuôn viên dinh thự, khám phá từng ngóc ngách, từng khu vườn, từng hành lang. Tôi thường bắt gặp hắn đứng lặng lẽ bên cửa sổ lớn trong thư viện, tay cầm một cuốn sách cổ, ánh mắt sâu thẳm dõi ra xa xăm. Hắn không còn là "người thú dữ tợn" trong mắt những người làm hay mẹ tôi nữa; dù họ vẫn giữ một khoảng cách nhất định, nhưng không còn sự sợ hãi rõ rệt. Có lẽ, phong thái điềm tĩnh, đầy khí chất của Lục Đình Hiên đã dần tác động đến họ, hoặc đơn giản là họ đã quen với sự hiện diện của hắn.
Một buổi chiều nọ, tôi đang ngồi trong thư phòng giải quyết giấy tờ của gia tộc. Các tài liệu về hoạt động kinh doanh, các khoản chi tiêu phức tạp chồng chất trên bàn. Đột nhiên, tôi cảm thấy một luồng gió nhẹ lướt qua, và khi ngẩng đầu lên, Lục Đình Hiên đã đứng cạnh bàn làm việc của tôi từ lúc nào. Hắn không gây ra tiếng động nào, chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn xuống đống giấy tờ.
"Cậu chủ đang gặp rắc rối sao?" Hắn hỏi, giọng hắn trầm thấp, khàn khàn như tiếng sỏi lăn, nhưng lần này không còn vẻ thăm dò mà pha lẫn một chút quan tâm.
Tôi hơi ngạc nhiên. Hắn chưa bao giờ chủ động hỏi han công việc của tôi. "Cũng không hẳn. Chỉ là một số vấn đề trong việc quản lý, những khoản chi không rõ ràng." Tôi thở dài, đẩy một tập hồ sơ về phía hắn. "Mấy năm nay, có vẻ như một số người đã lợi dụng sự lơ là của tôi để làm những chuyện mờ ám."
Lục Đình Hiên im lặng cầm lấy tập hồ sơ. Đôi mắt hắn, dù vẫn còn chút vẻ hoang dại, giờ đây lại sắc bén một cách đáng kinh ngạc khi lướt qua những con số và dòng chữ. Hắn không đọc từng từ, mà dường như chỉ lướt qua, nhưng lại nắm bắt được toàn bộ nội dung. Tôi quan sát hắn, cảm thấy một sự tò mò. Hắn là một chiến binh, nhưng lại có vẻ am hiểu về tài chính và quản lý.
"Đây là những khoản chi dành cho việc bảo trì hệ thống an ninh của các kho hàng thuộc sở hữu của gia tộc Ôn," hắn đột nhiên lên tiếng, chỉ vào một vài dòng trong tài liệu. "Số tiền này cao bất thường. Hơn nữa, thông tin về nhà cung cấp và lịch trình bảo trì lại mơ hồ."
Tôi cau mày. "Tôi cũng đã nghi ngờ điều đó. Nhưng không tìm ra được bằng chứng cụ thể."
"Chỉ cần nhìn vào cách thức vận hành của hệ thống an ninh hiện tại là đủ. Những con số này không khớp với thực tế. Hoặc là tiền bị rút ruột, hoặc là hệ thống đã không được nâng cấp đúng như báo cáo." Hắn nói, giọng điệu chắc chắn, đầy tự tin. "Kiếp trước, khi tôi trở thành Đại tá Lục chỉ huy Cục Tuần phòng, tôi cũng phải quản lý một lượng lớn tài nguyên và nhân lực. Những thủ đoạn của bọn tham nhũng, tôi đều hiểu rõ. Chúng thường làm giả báo cáo, khai khống chi phí để bỏ túi riêng."
Lời nói của Lục Đình Hiên khiến tôi sững sờ. "Đại tá Lục?" Tôi nhìn hắn chằm chằm. Đây là lần đầu tiên hắn nhắc đến kiếp trước của mình một cách rõ ràng như vậy. Tôi biết hắn là người sói, bị phản bội, nhưng chưa bao giờ hình dung hắn lại có một thân phận hiển hách đến thế. Đại tá Lục lừng danh, người đã bảo vệ vững chắc toàn bộ căn cứ của chúng tôi, một anh hùng thầm lặng bị xã hội này đánh giá thấp. Điều đó khớp với những gì tôi biết về hắn trong kiếp trước của mình, về cái cách hắn nổi lên từ một người sói bị giam cầm thành một thế lực đáng gờm.
Lục Đình Hiên gật đầu, ánh mắt hắn thoáng qua một tia u uẩn. "Phải. Trước khi bị biến thành người thú, tôi là một chỉ huy trong quân đội, sau đó là Đại tá của Cục Tuần phòng. Tôi từng quản lý một đội quân lớn, đối phó với những kẻ tham nhũng và tội phạm trong quân đội. Những thủ đoạn này, tôi đã quá quen thuộc."
Tôi không khỏi kinh ngạc. Một chiến binh dũng mãnh, một nhà lãnh đạo tài ba, và giờ lại bị nhốt trong thân xác một người sói. Sự thật này khiến tôi càng thêm trân trọng hắn. Hắn không chỉ mạnh mẽ về thể chất, mà còn có một trí tuệ sắc bén và một tinh thần kiên cường. Hắn là một viên ngọc thô, chỉ cần được mài giũa sẽ tỏa sáng rực rỡ.
"Vậy thì, rất mong được Đại tá Lục giúp đỡ." Tôi mỉm cười, đưa cho hắn một chồng tài liệu khác. Đây là cơ hội tốt để tôi có thể hiểu rõ hơn về hắn, và cũng là cơ hội để tôi dọn dẹp nội bộ gia tộc.
Lục Đình Hiên bắt đầu xem xét tài liệu một cách tỉ mỉ. Đôi mắt hắn lướt nhanh qua từng con số, từng dòng chữ. Thỉnh thoảng, hắn lại chỉ ra một điểm bất thường, một khoản chi vô lý. Hắn phân tích một cách logic và sắc bén, khiến tôi phải kinh ngạc. Hắn không chỉ đọc số liệu, mà hắn còn hình dung được toàn bộ hệ thống, cách thức vận hành, và những lỗ hổng tiềm ẩn. Hắn chỉ ra những nhà cung cấp không uy tín, những hóa đơn giả mạo, và cả những dấu hiệu của việc rửa tiền.
Chỉ trong vài ngày, Lục Đình Hiên đã giúp tôi phát hiện ra một mạng lưới tham ô và biển thủ tinh vi trong gia tộc Ôn. Những kẻ này không chỉ lợi dụng quyền hạn để làm giàu bất chính mà còn cấu kết với các thế lực bên ngoài, gây ảnh hưởng xấu đến uy tín của gia tộc. Hắn như một vị thần soi chiếu, phơi bày những tội ác ẩn khuất mà trước đây tôi đã bỏ qua vì quá tin tưởng vào bộ máy cũ.
Khi tôi đưa ra bằng chứng và trừng trị những kẻ đó, gia tộc Ôn xảy ra một trận chấn động lớn. Nhiều nhân vật có địa vị cao trong gia tộc, những người đã từng là trụ cột, bị lôi ra ánh sáng và phải chịu trừng phạt. Cha mẹ tôi và Ôn Thụy vô cùng tức giận. Họ không hiểu, hoặc không muốn hiểu, những gì tôi đang làm. Họ cho rằng tôi đang tự mình phá hủy gia tộc, làm suy yếu quyền lực của chính mình.
"Quyết! Con đang làm gì vậy? Sao con có thể đối xử với những người đã cống hiến cho gia tộc bao nhiêu năm như thế?" Mẹ tôi gào lên trong thư phòng, khuôn mặt bà tái mét vì tức giận và thất vọng.
"Mẹ à, họ đã biển thủ tài sản của gia tộc, họ đã cấu kết với bọn tội phạm. Nếu con không làm sạch bộ máy này, thì gia tộc Ôn sẽ sớm mục nát từ bên trong!" Tôi cố gắng giải thích, nhưng bà không muốn nghe.
Ôn Thụy thì đứng bên cạnh, khuôn mặt nhăn nhó. "Anh à, anh bị gã người sói đó mê hoặc rồi! Gã ta chỉ muốn phá hoại gia tộc chúng ta thôi! Anh đừng tin gã!" Thằng bé cố gắng đổ lỗi cho Lục Đình Hiên, như thể Lục Đình Hiên là nguồn gốc của mọi rắc rối.
Nhưng tôi không hề dao động. Lục Đình Hiên luôn ở bên cạnh tôi trong suốt quá trình đó, hỗ trợ tôi về mọi mặt, từ việc thu thập chứng cứ đến việc đối phó với những kẻ chống đối. Hắn không chỉ là một cố vấn tài giỏi mà còn là một chỗ dựa tinh thần vững chắc. Khi mọi người quay lưng lại với tôi, chỉ có hắn ở bên, im lặng nhưng kiên định. Hắn giúp tôi củng cố quyền lực, không chỉ bằng cách chỉ ra những kẻ sai phạm mà còn bằng cách vạch ra những chiến lược để gia tộc phát triển bền vững hơn. Hắn là người mà tôi tin tưởng nhất, một người bạn đồng hành thực sự, một đồng minh kiên định.
Sự kiện này đã củng cố vị trí của Lục Đình Hiên trong dinh thự Ôn gia. Mặc dù vẫn có những ánh mắt nghi ngờ từ một số người làm cũ, nhưng không ai dám công khai chống đối hắn nữa. Hắn không còn là "người sói dữ tợn" mà là "cố vấn của cậu cả Ôn", một danh xưng tuy không chính thức nhưng lại mang trọng lượng.
Dần dần, mối quan hệ giữa tôi và Lục Đình Hiên không chỉ dừng lại ở sự tin tưởng và tôn trọng. Giữa chúng tôi, một tình cảm sâu sắc hơn đã nảy nở, một tình cảm vượt lên trên mọi định kiến xã hội. Tôi nhận ra, hắn không chỉ là một người sói mạnh mẽ, mà còn là một linh hồn nhạy cảm, có khả năng đồng cảm sâu sắc. Hắn hiểu tôi hơn bất kỳ ai khác, thấu hiểu những nỗi đau, những áp lực và cả những khao khát thầm kín của tôi. Hắn là mảnh ghép còn thiếu trong cuộc đời tôi.
Một buổi tối nọ, khi tôi đang làm việc đến khuya, đầu óc căng thẳng vì những vấn đề của gia tộc, Lục Đình Hiên mang đến cho tôi một tách trà nóng. Hắn đặt nhẹ tách trà lên bàn, rồi ngồi xuống đối diện tôi, im lặng nhìn tôi làm việc. Hắn không nói gì, chỉ đơn giản là ở đó, sự hiện diện của hắn đã đủ để xoa dịu tâm hồn tôi.
Khi tôi ngẩng đầu lên, hắn nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt hắn, dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng lại chứa đựng một sự ấm áp hiếm thấy.
"Anh có khỏe không?" Hắn hỏi, giọng hắn trầm ấm, đầy lo lắng.
Tôi mỉm cười. "Có anh ở đây, tôi khỏe hơn nhiều." Tôi nói thật lòng. Sự hiện diện của hắn, sự hỗ trợ của hắn đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi, giúp tôi vượt qua mọi khó khăn.
Hắn khẽ mỉm cười, nụ cười hiếm hoi nhưng lại khiến cả khuôn mặt hắn bừng sáng. Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve má tôi. Ngón tay hắn ấm áp, mang theo một sự an ủi kỳ lạ. "Anh đừng quá sức."
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay hắn, từ ánh mắt hắn. Tôi biết, tôi đã tìm thấy một điều quý giá hơn bất kỳ con phượng hoàng nào, hơn bất kỳ danh vọng hay tiền bạc nào. Đó là tình yêu, sự tin tưởng, và sự thấu hiểu trọn vẹn. Lục Đình Hiên không chỉ là người sói tôi mua về. Hắn là người bạn đồng hành, người tri kỷ, và có lẽ, là định mệnh của tôi.
Cùng nhau, chúng tôi bắt đầu vạch ra những kế hoạch lớn hơn. Không chỉ dừng lại ở việc làm sạch nội bộ gia tộc Ôn, tôi còn muốn thay đổi cả hệ thống thối nát đã tạo ra những chợ đen người thú, những nơi mà những sinh linh có tri giác bị đối xử tàn nhẫn như món hàng. Lục Đình Hiên, với kinh nghiệm và tầm nhìn của một Đại tá Lục thực thụ, đã giúp tôi xây dựng những chiến lược chi tiết, từ việc vận động hành lang chính trị, đến việc tập hợp những người có cùng chí hướng.
Hắn giới thiệu cho tôi những mối quan hệ của hắn từ kiếp trước, những người mà hắn từng tin tưởng và đã giúp đỡ hắn thoát khỏi cảnh bị giam cầm. Dù ban đầu họ có chút nghi ngờ về tôi, một quý tộc nhà Ôn, nhưng khi Lục Đình Hiên đứng ra đảm bảo, họ dần tin tưởng và sẵn lòng hợp tác. Hắn đã xây dựng một mạng lưới ngầm, những người từng là nạn nhân của chợ đen, những người căm ghét sự bất công, và những người sẵn sàng chiến đấu vì tự do của đồng loại.
Chúng tôi biết, con đường phía trước sẽ đầy chông gai và thử thách. Những kẻ có quyền lực và lợi ích từ việc buôn bán người thú sẽ không dễ dàng từ bỏ. Sẽ có những âm mưu, những cuộc tấn công, và cả sự phản bội. Nhưng lần này, tôi không đơn độc. Tôi có Lục Đình Hiên ở bên, một người sói lạnh lùng nhưng trái tim lại ấm áp và kiên định.
Và Kim Lăng, con phượng hoàng của kiếp trước, giờ đang ở bên cạnh Ôn Thụy. Tôi thỉnh thoảng nghe người làm báo lại rằng Kim Lăng bắt đầu có dấu hiệu suy yếu. Nó không còn rực rỡ như xưa, lông nó bắt đầu xơ xác, và nó thường xuyên bị bệnh. Ôn Thụy, dù vẫn yêu thích vẻ đẹp của Kim Lăng, nhưng lại không thể tìm ra cách để chữa trị cho nó. Máu tim của tôi, dòng máu đã nuôi dưỡng nó kiếp trước, giờ đây đã không còn nữa. Tôi muốn xem thử, không có máu tim của tôi nuôi dưỡng, liệu gã Kim Lăng này có sống nổi không? Cái giá của sự phản bội, nó sẽ phải tự mình gánh chịu. Và tôi, tôi đã tìm thấy con đường cho riêng mình, một con đường đầy tự do và tình yêu, bên cạnh người sói mà tôi đã chọn.