Hồ Nhân rơi.
Đó không phải là một cú rơi vật lý. Cảm giác giống như một người bị xé toạc ra thành hàng triệu mảnh, rồi từng mảnh nhỏ đó lại được lắp ghép vội vàng vào một không gian hoàn toàn mới. Mọi giác quan của anh đều bị quá tải. Tiếng ù ù chói tai, như thể một nghìn chiếc gương đang rung động cùng lúc, xen lẫn với mùi hương của bụi cũ, sáp nến, và máu khô.
Anh tiếp đất trên một bề mặt mềm, dẻo dai. Anh mở mắt ra. Anh đang đứng trong một không gian vô tận, hoàn toàn được bao phủ bởi những tấm gương. Chúng không chỉ phản chiếu hình ảnh mà còn phản chiếu ký ức.
Đây là Mê Cung Gương Chiếu.
Không có trần nhà, không có sàn nhà theo định nghĩa thông thường. Chỉ có những tấm gương hình học, từ hình vuông đến hình tam giác, xếp chồng lên nhau một cách hỗn loạn, tạo thành một mạng lưới chiều không gian phức tạp. Xa xa, những tấm gương phản chiếu những cảnh tượng rời rạc: một lớp học đại học vắng lặng, một góc phố quen thuộc dưới ánh đèn vàng, và... khu vườn sau nhà nơi Lan thường trồng hoa hồng.
"Đây là chiều kích Ý Niệm," một giọng nói thì thầm vọng lại từ vô số tấm gương. Giọng nói đó không phải của Mai, cũng không phải của Khải. Nó là giọng nói của chính anh, nhưng méo mó và lạnh lùng. "Mọi vật chất ở đây đều được dệt từ ký ức và hối tiếc."
Hồ Nhân kiểm tra cơ thể. Anh vẫn giữ được chiếc áo khoác dài, và khẩu súng lục đã rơi mất. Nhưng Lưỡi Cắt Định Mệnh vẫn nằm trong tay anh, nóng ran. Chiếc lưỡi cắt ngà voi này không chỉ là công cụ, nó là một chiếc la bàn trong thế giới Ý Niệm.
Anh nhìn vào một tấm gương gần nhất. Thay vì phản chiếu hình ảnh của anh, nó chiếu một cảnh: một buổi chiều mưa, chiếc xe của anh chạy qua đèn đỏ, và hình ảnh một bé gái tóc vàng bị xe tải đâm ngay sau đó. Đó là ký ức kinh hoàng nhất, sự kiện đã khiến anh rời khỏi đội điều tra mười năm trước.
"Sự thật thứ nhất," giọng nói méo mó vang lên. "Ở đây, anh phải đối mặt với Người Sát Nhân Thật Sự."
Nhân nhắm mắt lại, ép bản thân phải giữ vững tâm trí. "Không. Tôi đến đây để tìm Lan. Ký ức này không phải là thực tại."
Anh mở mắt ra và vung Lưỡi Cắt Định Mệnh. Anh đâm mạnh vào tấm gương phản chiếu thảm kịch.
XOẸT!
Tấm gương nứt vỡ, nhưng không phải bằng tiếng thủy tinh. Nó vỡ tan thành hàng ngàn sợi chỉ bạc và tan biến vào không khí. Ký ức bị cắt đứt.
"Lưỡi Cắt Định Mệnh cắt đứt sợi chỉ ký ức," Nhân tự nhủ. "Nó có thể giúp tôi tìm ra lối đi."
Anh bắt đầu di chuyển qua mê cung. Các tấm gương tiếp tục chiếu những cảnh tượng hỗn loạn và đau khổ, nhưng anh phớt lờ chúng, tìm kiếm một sợi chỉ khác: sợi chỉ vàng của Lan.
Bỗng nhiên, một tấm gương lớn, gần như che khuất tầm nhìn, hiện ra. Nó phản chiếu hình ảnh Lan đang ngồi trên một chiếc ghế cao, khuôn mặt cô trắng bệch, đôi mắt vô hồn. Cô đang dệt. Từ đầu ngón tay cô, những sợi chỉ màu đỏ, đen và vàng đang được kéo ra và dệt thành một tấm vải thô ráp.
"Lan!" Nhân chạy đến, đập tay vào tấm gương. Bề mặt gương lạnh buốt và rắn chắc.
"Anh không thể chạm vào cô ấy," giọng nói méo mó cười khẩy. "Cô ấy đang ở trung tâm Mê Cung, bị Dệt Mệnh giam cầm. Cô ấy đang bị buộc phải dệt nên Bức Màn Che Giấu cho chiều kích này."
Nhân nhìn kỹ hơn vào Lan trong gương. Cô không phải là Lan bình thường. Khuôn mặt cô khắc sâu sự mệt mỏi và đau khổ. Khi cô dệt, những giọt nước mắt màu vàng kim rơi xuống, biến thành những nút thắt trên tấm vải.
Nhân phải tìm cách tiếp cận. Anh quay lại, tìm kiếm một tấm gương có thể phản chiếu Lan theo một cách khác. Anh nhận ra một điều: tất cả các tấm gương đều được kết nối bằng sợi chỉ đỏ mỏng manh, chính là những sợi chỉ mà Kẻ Dệt Hồn đã sử dụng.
Anh quyết định theo dõi sợi chỉ đỏ lớn nhất, sợi chỉ nối từ tấm gương của Lan. Nó dẫn anh sâu vào một hành lang hẹp, nơi các tấm gương phản chiếu những gương mặt của bốn nạn nhân đã chết.
Mỗi gương mặt đều mang biểu cảm kinh hoàng tột độ.
"Sự thật thứ hai," giọng nói méo mó vang lên, giờ đây xen lẫn tiếng rên rỉ của nạn nhân. "Mê Cung này được nuôi dưỡng bởi nỗi sợ hãi tột cùng của họ. Anh phải vượt qua chúng. Nỗi sợ hãi của họ là bức tường thành của Mê Cung."
Khi Nhân bước qua hành lang, các tấm gương của nạn nhân bắt đầu rung chuyển. Bốn gương mặt biến dạng, biến thành những thực thể mờ ảo, vươn những bàn tay bằng sợi chỉ đen ra khỏi gương, cố gắng tóm lấy anh.
"Anh không thể cứu cô ấy! Hãy tham gia cùng chúng tôi!" tiếng hét vang vọng.
Nhân lùi lại, tay siết chặt Lưỡi Cắt Định Mệnh. Anh hiểu rằng chiến đấu bằng vũ lực là vô ích. Anh phải cắt đứt sợi chỉ kết nối nỗi sợ hãi của họ với Mê Cung.
Anh nhìn vào một tấm gương chiếu cảnh nạn nhân bị trói. Anh nhớ lại chi tiết pháp y mà Mai từng phân tích: Nỗi sợ hãi của họ không phải là cái chết, mà là sự cô đơn khi bị bỏ rơi.
"Các bạn không đơn độc," Nhân nói, hướng Lưỡi Cắt Định Mệnh vào không khí mà không chạm vào gương. "Sự đau khổ của các bạn sẽ không bị quên lãng. Tôi đến đây để cắt đứt nỗi đau đó."
Anh cắt đứt sợi chỉ đỏ đang nối từ tấm gương nạn nhân thứ nhất.
Xoẹt!
Gương mặt nạn nhân trở nên bình yên. Bàn tay bằng sợi chỉ đen co lại. Tấm gương vỡ vụn thành những hạt bụi lấp lánh và biến mất.
Nhân tiếp tục, cắt đứt sợi chỉ của nạn nhân thứ hai, thứ ba, và thứ tư. Mỗi lần cắt, áp lực trong Mê Cung giảm đi một chút, và con đường phía trước trở nên rõ ràng hơn.
Nhưng khi anh cắt sợi chỉ cuối cùng, tiếng cười điên dại của Mai bỗng vang lên, không phải từ bên ngoài, mà từ chính một trong những tấm gương phía sau.
"Anh chỉ đang giúp tôi, Hồ Nhân! Bằng cách cắt đứt nỗi sợ hãi, anh đang tinh chế năng lượng của Mê Cung! Anh đang giúp tôi dệt nên Cánh Cổng Thần Thánh!"
Giọng nói méo mó của chính anh thì thầm lại: "Anh đang mắc bẫy. Anh đang đi theo mô thức của kẻ địch."
Hồ Nhân đứng giữa không gian trống trải vừa được tạo ra, thở dốc. Anh đã dọn dẹp được chướng ngại vật, nhưng anh nhận ra mình đang bị dẫn dắt. Anh phải tìm ra Lan, nhưng anh phải làm điều đó theo cách riêng của anh, không phải theo cách mà Kẻ Dệt Hồn đã vạch sẵn.
Trước mặt anh, một hành lang mới mở ra. Nó không được làm bằng gương, mà bằng khói đen đặc quánh. Và từ phía cuối hành lang đó, anh nghe thấy tiếng ai đó đang bước đi. Tiếng bước chân nặng nề, giống như tiếng giày da trên nền đá cẩm thạch.
Đó không phải là Khải. Đó là một Người Canh Gác khác.
Nhân giấu mình sau một tấm gương lớn, Lưỡi Cắt Định Mệnh sẵn sàng. Anh không còn ở trong thế giới của logic nữa. Anh đang ở trong cuộc chiến của Ý Niệm.