Hồ Nhân nín thở, lắng nghe tiếng bước chân nặng nề vang vọng từ hành lang khói đen. Tiếng động đó không phải là âm thanh vật lý; nó là Ý Niệm được vật chất hóa, được dệt nên từ sự kiêu ngạo và quyền năng của Kẻ Dệt Hồn – Giáo sư Khải.
Anh siết chặt Lưỡi Cắt Định Mệnh, cảm nhận sự lạnh lẽo của ngà voi cổ xưa truyền vào lòng bàn tay. Anh biết đây không phải là Khải thật, mà là một Bản Sao Ý Niệm được tạo ra để bảo vệ con đường.
Bóng tối tan ra, và Người Canh Gác xuất hiện. Hắn ta cao lớn, mặc một chiếc áo khoác đen dài và đội chiếc mũ phớt che khuất nửa khuôn mặt. Hắn ta không có khuôn mặt cố định; đôi khi nó lờ mờ chuyển thành Giáo sư Khải, đôi khi lại là hình ảnh Hồ Nhân trong quá khứ, đứng nhìn chiếc xe của mình đâm vào bi kịch.
"Thám tử Hồ Nhân," Bản Sao Ý Niệm cất giọng, giọng nói là sự pha trộn kinh khủng giữa sự uyên bác của Khải và sự tự căm ghét của chính Nhân. "Ngươi đã phạm một sai lầm lớn. Lối vào này chỉ dành cho những linh hồn đã được tinh chế. Ngươi mang theo quá nhiều tội lỗi."
"Tội lỗi của tôi chỉ là của riêng tôi," Nhân đáp, giọng anh trầm và kiên định, mặc dù chất gây mê từ bên ngoài vẫn còn ảnh hưởng ít nhiều đến cơ thể. "Tôi không đến để được xét xử. Tôi đến để tìm vợ tôi."
Bản Sao Ý Niệm cười khẩy. Hắn giơ tay lên, và hàng chục sợi chỉ đen sắc như dao bắt đầu xuất hiện từ lòng bàn tay hắn, bay lượn trong không khí.
"Lan đã chấp nhận con đường Vĩnh Cửu. Ngươi, một kẻ thất bại và bị ám ảnh, chỉ là vật cản," hắn chế nhạo, sử dụng những từ ngữ mà Nhân sợ nhất. "Ta là đại diện cho Lý Trí Tối Cao của Kẻ Dệt Hồn. Ngươi không thể cắt đứt ta."
Cuộc đối đầu bắt đầu. Bản Sao Ý Niệm không tấn công bằng vũ lực, mà bằng những đòn đánh tâm lý. Hắn liên tục phóng ra những hình ảnh ký ức đau khổ của Nhân: khuôn mặt tuyệt vọng của Lan khi anh bỏ rơi cô, nụ cười chế giễu của đồng đội khi anh từ chức, và giọt máu của bé gái tóc vàng trên đường phố.
Nhân cảm thấy những ký ức đó như những lưỡi dao thật sự, cố gắng xé rách tâm trí anh. Mỗi lần anh do dự, sợi chỉ đen của Bản Sao Ý Niệm lại tiến gần hơn một bước.
Nhân nhận ra quy tắc: "Hắn ta được dệt từ ý niệm. Chỉ cần cắt đứt sợi chỉ dệt nên sự tự tin và mục đích của hắn là đủ."
Anh lùi lại, nhìn vào Bản Sao Ý Niệm. Anh nhắm thẳng vào sự kiêu ngạo của Khải, chứ không phải nỗi sợ hãi của chính mình.
"Khải đã thất bại," Nhân nói to, rõ ràng. "Ông ta luôn nói về sự hoàn hảo, về mô thức. Nhưng ông ta đã không lường trước được tình yêu. Ông ta không thể kiểm soát Lan. Lan đã tự nguyện vào, nhưng cô ấy đã phản bội ông ta bằng cách gửi lại manh mối cho tôi."
Bản Sao Ý Niệm khựng lại. Nửa khuôn mặt chuyển sang hình ảnh Giáo sư Khải lộ ra sự tức giận. "Ngươi đang nói dối! Cô ấy là học trò vĩ đại nhất của ta!"
"Nếu là học trò vĩ đại nhất, tại sao ông ta phải tự nhốt mình lại trong Mê Cung?" Nhân vung Lưỡi Cắt Định Mệnh. "Khải sợ hãi. Ông ta sợ cô ấy sẽ thay đổi ý niệm. Bản sao này là bằng chứng về sự yếu đuối của ông ta. Ông ta phải tạo ra một vệ sĩ vì ông ta không còn tin vào sức mạnh của Ý Niệm tuyệt đối nữa."
Những lời nói đó là những nhát cắt chí mạng vào Bản Sao. Cơ thể của Bản Sao Ý Niệm bắt đầu run rẩy, những sợi chỉ đen bảo vệ xung quanh hắn trở nên lỏng lẻo.
"Câm mồm! Ta là sự hoàn hảo!" Bản Sao Ý Niệm hét lên, và hắn ta lao vào Nhân.
Đây là cơ hội. Khi Bản Sao lao tới, Nhân không né tránh. Anh ném chiếc áo khoác của mình lên đầu hắn, tạo ra một khoảnh khắc mù lòa trong thế giới Ý Niệm.
Trong khoảnh khắc đó, Nhân dùng Lưỡi Cắt Định Mệnh, không đâm, mà cắt ngang qua ngực Bản Sao. Anh không cắt cơ thể vật chất, mà cắt đứt sợi chỉ chính đang dệt nên Ý Niệm của Bản Sao.
XOẸT!
Tiếng rít đau đớn vang lên. Bản Sao Ý Niệm đứng sững lại, như một con rối bị cắt dây. Hắn nhìn xuống ngực mình, nơi không có vết thương, nhưng hàng ngàn sợi chỉ đen và bạc bắt đầu bung ra khỏi cơ thể hắn, tan rã vào không khí.
"Ngươi... đã... cắt... đứt..." Giọng nói của Bản Sao tan vỡ. Hắn ta sụp đổ thành một đống sợi chỉ đen, sau đó tất cả bốc hơi như khói.
Lưỡi Cắt Định Mệnh trở nên sáng rực. Một luồng năng lượng thuần khiết màu vàng kim bay từ đống tro tàn, nhập vào lưỡi dao. Nhân cảm thấy sự minh mẫn trở lại. Anh đã hấp thụ được một phần sức mạnh Ý Niệm của Người Canh Gác.
Nhân nhìn vào con đường phía trước. Hành lang khói đen đã biến mất, thay vào đó là một ngã ba rõ ràng.
Bên trái: Một con đường lát đá cẩm thạch trắng, dẫn tới một khu vườn hoa hồng rực rỡ dưới ánh trăng vĩnh cửu.
Bên phải: Một con đường tối tăm, lạnh lẽo, được bao phủ bởi các bức tường đá và những khung cửa sổ sắt, dẫn tới một Phòng Thí Nghiệm lờ mờ.
Một sợi chỉ vàng mỏng manh, lấp lánh, giống như tơ nhện, bay lơ lửng ngay tại ngã ba. Nó chỉ về phía con đường bên phải: Phòng Thí Nghiệm.
"Phòng Thí Nghiệm..." Nhân lẩm bẩm. "Khải không chỉ giam giữ Lan. Ông ta đang thí nghiệm cô ấy."
Anh quyết định. Sợi chỉ vàng không phải là sự dẫn đường; nó là sự khiêu khích. Khải muốn anh nghĩ rằng Lan đang ở đó. Nhưng Lan luôn thích những điều đẹp đẽ, cô ấy sẽ không muốn ở trong một nơi thí nghiệm.
"Lan, anh tin em," Nhân nói. Anh quay sang đi về phía con đường bên trái, con đường dẫn tới Khu Vườn Hoa Hồng. "Kẻ Dệt Hồn muốn anh nhìn vào Khoa Học. Anh sẽ nhìn vào Ký Ức Đẹp Đẽ."
Anh bước vào Khu Vườn Hoa Hồng, không khí lập tức trở nên ấm áp và thơm tho. Nhưng đằng sau vẻ đẹp đó, anh biết rằng đây là Ngã Ba Của Lựa Chọn, nơi những ảo ảnh tâm lý tinh vi nhất của Kẻ Dệt Hồn đang chờ đợi.