Sáng hôm sau, ánh đèn trắng lạnh lẽo của Phòng Tác chiến Đặc biệt tại trụ sở cảnh sát Quận 10 rọi xuống một tấm bản đồ lớn của Thành phố S, được căng thẳng trên chiếc bàn hội nghị cũ kỹ. Bốn điểm đỏ, đánh dấu bốn hiện trường án mạng, đã được nối với nhau bằng những sợi dây thừng mảnh, mô phỏng chính xác mô thức 'dệt' mà Hồ Nhân đã phát hiện đêm qua. Chúng tạo thành bốn đỉnh gần như hoàn hảo của một hình ngũ giác không đều.
Trung tá Đức đứng dựa vào mép bàn, khuôn mặt ông nặng trĩu. Trước mặt ông là ba gương mặt đại diện cho đội điều tra tạm thời: Hồ Nhân, Thợ Săn Mô Thức vừa được kích hoạt lại; Mai, nữ kỹ thuật viên pháp y hàng đầu của thành phố, người có vẻ ngoài điềm tĩnh nhưng ánh mắt luôn chứa đựng sự sắc bén của một chiếc dao mổ; và Quý, một trung úy trẻ tuổi, giỏi về công nghệ thông tin nhưng tỏ ra hoài nghi rõ rệt về cách tiếp cận dựa trên ‘nghi thức cổ xưa’ của Nhân.
"Bốn vụ án mạng trong vòng mười hai ngày," Đức bắt đầu, giọng khô khốc. "Không nhân chứng, không dấu vân tay, không DNA. Kẻ sát nhân không để lại gì ngoài sự sắp đặt ghê tởm này."
Mai gõ nhẹ vào bản đồ bằng đầu bút: "Về mặt kỹ thuật, Nhân nói đúng. Bốn đỉnh này, khi chiếu lên bản đồ lịch sử và khảo cổ, khớp với bốn điểm được cho là có ý nghĩa tâm linh quan trọng đối với một giáo phái nhỏ đã tan rã vào đầu thế kỷ trước. Họ thờ cúng một nữ thần được gọi là 'Dệt Mệnh,' và tin rằng linh hồn là sợi chỉ tạo nên số phận."
Quý nhíu mày: "Nói cách khác, chúng ta đang theo đuổi một kẻ sát nhân hàng loạt lấy ý tưởng từ truyện cổ tích? Trung tá, với sự tôn trọng, liệu chúng ta có nên tập trung vào dữ liệu tài chính của nạn nhân hơn là những truyền thuyết..."
"Truyền thuyết này đã giết chết vợ tôi mười năm trước, Trung úy Quý," Hồ Nhân cắt ngang, giọng nói lạnh lùng đến mức khiến cả căn phòng lặng đi.
Anh không nhìn Quý, ánh mắt vẫn dán vào bản đồ. Nhân đẩy một tấm ảnh chụp ký hiệu 'Chỉ Thợ Dệt' được khắc dưới móng tay nạn nhân lên giữa bàn. "Nghi thức dệt hồn luôn đòi hỏi năm linh hồn có phẩm chất đặc biệt: Sức Sống (vụ 1), Niềm Tin (vụ 2), Trí Tuệ (vụ 3), và Sắc Đẹp (vụ 4 - nữ diễn viên). Nạn nhân thứ năm sẽ là người mang phẩm chất Định Mệnh, là vật tế cuối cùng để 'niêm phong' nghi lễ. Hắn ta sẽ hành động trước đêm rằm tháng này—chỉ còn ba ngày."
Mai tiếp lời: "Phân tích sợi chỉ đỏ cho thấy nó là gân người, được xử lý bằng một loại nhựa thông cổ xưa để giữ độ bền và màu sắc. Chất liệu này đã không được sử dụng trong ít nhất năm mươi năm. Điều này gợi ý kẻ sát nhân không chỉ cuồng tín mà còn có khả năng tiếp cận các tài liệu hoặc kỹ thuật bảo quản cổ."
Hồ Nhân lùi lại, tay đút sâu vào túi áo khoác. Hơi ấm từ lò sưởi trong phòng không thể xua đi cái lạnh thường trực trong lòng anh. Trong một góc khuất của tâm trí, anh lại nhớ về Lan. Lan, vợ anh, một nhà nghiên cứu lịch sử nghệ thuật. Cô đã dành những năm cuối đời để đào sâu vào các giáo phái bí ẩn của thành phố S, trong đó có giáo phái Dệt Mệnh.
Thập kỷ trước. Chiếc bàn làm việc lộn xộn. Lan mỉm cười, chỉ vào một biểu tượng tương tự trên cuốn sách cổ: "Anh Nhân, nhìn này. Họ tin rằng khi dệt đủ năm sợi chỉ, họ có thể nhìn thấy tương lai hoặc thay đổi định mệnh của thành phố..."
Ánh mắt Nhân trở nên đau đớn. Anh nhận ra sự thật khủng khiếp: kẻ sát nhân đang sử dụng chính nghiên cứu của vợ anh như một kịch bản. Vụ Bỏ Lỡ không phải là một sai lầm ngẫu nhiên của hung thủ; nó là sự chuẩn bị cho nghi lễ hôm nay. Vợ anh đã là mục tiêu, là linh hồn Định Mệnh mà hắn ta đã thất bại (hoặc thành công) thu thập mười năm trước.
"Chúng ta cần tìm đỉnh thứ năm," Nhân nói, quay lại bàn, giọng nói giờ đây không còn là giọng của một thám tử mà là một kẻ săn mồi. "Đức, hãy cho tôi thông tin chi tiết về mặt bằng quy hoạch của thành phố. Quý, tôi cần anh phân tích giao điểm tiềm năng của tất cả các đường dây điện, nước, và hệ thống thoát nước ngầm chính ở trung tâm thành phố."
Quý phản đối: "Hệ thống thoát nước thì liên quan gì đến...?"
"Thao túng Mệnh. Giáo phái này luôn chọn những địa điểm nơi năng lượng sống và năng lượng chết giao nhau," Nhân giải thích, ánh mắt như nhìn xuyên qua cả bản đồ. "Bốn đỉnh hiện tại có một điểm chung trừu tượng: chúng là nơi mà sự Phồn Vinh và Đổ Nát cùng tồn tại. Quận 7 (Nhà thờ cũ) là niềm tin sụp đổ. Quận 1 (Chung cư cao cấp) là sự phồn hoa cô độc. Khu Chợ Đen là sự suy đồi. Quận 3 (Hãng phim) là ảo ảnh của Sắc Đẹp."
"Đỉnh thứ năm phải là nơi hội tụ tất cả," Mai lẩm bẩm, bắt đầu nhập dữ liệu vào máy tính. "Nơi lưu giữ sự thật, nơi mọi thứ bắt đầu và kết thúc."
Nhân khoanh một khu vực rộng lớn giữa Quận 1 và Quận 3. "Nếu hắn ta cần một địa điểm có ý nghĩa lịch sử, một nơi được xây dựng trên nền móng của thành phố cổ, nơi có tầng hầm sâu và bị lãng quên..."
Quý bất ngờ kêu lên: "Tôi tìm thấy một sự trùng hợp! Tất cả các đường ống thoát nước ngầm chính từ bốn khu vực đó đều hội tụ dưới một điểm duy nhất, một điểm được đánh dấu trên bản đồ cũ là 'Khán đài Trung tâm'."
Khán đài Trung tâm. Nơi đây từng là Tòa Thị Chính cũ kỹ, nổi tiếng với kiến trúc Gothic và hệ thống tầng hầm bí mật được đồn đại là nơi các giáo phái cũ từng họp mặt. Hiện tại, nó đang được trùng tu và hầu như bỏ hoang vào ban đêm.
Hồ Nhân nhìn vào giao điểm trên bản đồ. Điểm thứ năm, đỉnh cuối cùng của Ngôi sao Thiên Mã, nằm ngay dưới Khán đài Trung tâm.
"Đó không chỉ là một địa điểm mang tính biểu tượng," Nhân nói, đôi mắt anh nheo lại. "Đó là nơi vụ án của vợ tôi, Vụ Bỏ Lỡ, chính thức bị khép lại mười năm trước, ngay trong văn phòng điều tra cũ kỹ dưới tầng trệt của Tòa Thị Chính đó. Hắn ta không chỉ muốn kết thúc nghi lễ. Hắn ta đang mời tôi đến, để tôi chứng kiến định mệnh được dệt lại."
Sự cuồng loạn đã chuyển thành sự bình tĩnh lạnh lùng. Hồ Nhân quay sang Đức, khuôn mặt cứng rắn như đá. "Bây giờ chúng ta biết hắn ta ở đâu. Chúng ta đi ngay. Tôi không thể để Vụ Bỏ Lỡ xảy ra lần nữa."
Cả đội lập tức đứng dậy. Mặc dù Trung úy Quý vẫn còn vẻ khó hiểu, anh ta không còn dám chất vấn Nhân nữa. Họ đã bước vào trò chơi của Kẻ Dệt Hồn, và chỉ có Hồ Nhân mới hiểu được luật chơi chết chóc này.