Chiếc xe không đánh dấu của đội Đặc nhiệm lao nhanh qua những con phố vắng vẻ, tiếng lốp xe rít lên như một lời cảnh báo thô bạo. Khán đài Trung tâm, hay còn gọi là Tòa Thị Chính cũ, hiện ra dưới ánh trăng mờ nhạt, một khối kiến trúc Gothic cũ kỹ và uy nghi. Tòa nhà này đứng sừng sững, im lìm, không một ánh đèn, như một con thú khổng lồ đang ngủ đông giữa lòng khu vực đang được trùng tu dang dở.
Cảm giác rờn rợn bao trùm lấy Hồ Nhân ngay khi anh bước ra khỏi xe. Đây không chỉ là một hiện trường; đây là nơi mọi ác mộng của anh bắt đầu. Mười năm trước, chính dưới tầng hầm của tòa nhà này, hồ sơ "Vụ Bỏ Lỡ" đã bị đóng lại, tuyên bố vợ anh mất tích không thể giải thích. Giờ đây, kẻ sát nhân đang kéo anh trở lại.
Trung tá Đức ra lệnh cho hai sĩ quan mặc thường phục canh gác vòng ngoài. Ông quay sang Hồ Nhân, trao cho anh chiếc đèn pin chiến thuật. "Khán đài có hệ thống an ninh tạm thời vì đang sửa chữa. Quý sẽ tắt nó. Chúng ta sẽ đi từ cửa hầm phía Tây. Nhớ kỹ, chúng ta tìm kiếm một nghi lễ, không phải một cuộc chiến."
"Nghi lễ của hắn ta là cuộc chiến của tôi," Nhân đáp, giọng anh trầm đục.
Trung úy Quý nhanh chóng kích hoạt thiết bị điện tử, và chỉ vài giây sau, cánh cửa thép nhỏ phía Tây kêu cọt kẹt mở ra, hé lộ một cầu thang xoắn ốc dẫn xuống bóng tối. Mùi đất ẩm, bụi vôi và rêu mốc xộc thẳng vào mũi họ.
Mai bật đèn pin, chiếu sáng những bức tường đá xám xịt của lối đi. "Theo bản đồ cũ, đây là khu vực lưu trữ hồ sơ công vụ đã ngừng sử dụng. Dưới nữa mới là hầm rượu và phòng họp bí mật của Tòa Thị Chính cũ, nơi các nhà khảo cổ tin là từng là nơi thờ cúng."
Họ đi sâu vào trong. Tầng hầm đầu tiên là mê cung của những hành lang chật hẹp, chất đầy tủ sắt và hồ sơ cũ. Hồ Nhân đi đầu, cây đèn pin của anh quét qua các góc tường, không tìm kiếm lối đi, mà tìm kiếm mô thức.
"Quý, kiểm tra nhiệt độ và âm thanh," Nhân ra lệnh. "Mai, xem xét độ ẩm. Kẻ Dệt Hồn cần một môi trường được kiểm soát để thực hiện nghi lễ của hắn. Đây là nơi thờ cúng, nhưng cũng là nơi hoạt động."
Quý đeo tai nghe, quét một vòng. "Không có tín hiệu điện thoại di động, nhưng tôi bắt được một luồng khí lạnh bất thường từ phía cuối hành lang này. Nhiệt độ giảm đột ngột ba độ C."
Nhân gật đầu, đó là bằng chứng cho thấy có sự thông gió bất thường hoặc một lối vào khác. Họ đi theo luồng khí lạnh. Càng đi sâu, không gian càng trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ.
Cuối hành lang, họ tìm thấy một bức tường gạch mới được xây lên một cách cẩu thả. "Một lối đi được niêm phong," Mai nhận xét.
"Không phải niêm phong, là ẩn giấu," Nhân sửa lại. Anh đưa tay sờ lên những viên gạch mới, cảm nhận sự chênh lệch về nhiệt độ. Anh dùng đầu đèn pin gõ nhẹ vào một viên gạch ở giữa: cốc... cốc... Âm thanh rỗng.
Quý nhanh chóng dùng công cụ phá khóa mini. Sau vài phút căng thẳng, viên gạch được tháo ra, để lộ một khe hẹp. Nhân chiếu đèn vào. Bên trong không phải là một căn phòng, mà là một đường hầm nhỏ hơn, được lót bằng đá phiến, dốc xuống sâu hơn.
"Đây là hầm mộ cũ," Đức thì thầm, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. "Các giáo phái luôn chọn nơi gần cái chết để thực hiện nghi lễ của họ."
Khi Nhân chui qua khe hở, bước xuống bậc đá phiến đầu tiên, anh cảm thấy một vật gì đó dưới đế giày. Anh cúi xuống, nhặt lên. Đó là một bông hoa cẩm chướng trắng, đã héo khô và rụng gần hết cánh. Đây là loài hoa Lan – vợ anh – yêu thích.
Tim Nhân thắt lại. Kẻ sát nhân không chỉ biết về Lan; hắn ta đang chế giễu anh. Hắn ta biết chính xác điểm yếu của Thợ Săn Mô Thức, và đang dẫn dắt anh bằng những mẩu ký ức đau khổ.
"Không có bẫy," Nhân nói một cách máy móc, cố gắng kiểm soát hơi thở đang dồn dập. "Nhưng hắn ta đã ở đây rất gần đây. Bông hoa này... nó chưa héo hoàn toàn."
Họ tiếp tục tiến sâu vào đường hầm, đường hầm này hẹp và dốc đến mức họ phải đi nghiêng người. Lúc này, Quý đột ngột dừng lại, vẻ mặt căng thẳng.
"Trung tá, Thám tử," Quý lắp bắp. "Tôi đang nhận một luồng tín hiệu lạ trên máy quét. Không phải điện thoại, không phải radio. Nó giống như một loại sóng điện từ cường độ rất thấp, phát ra nhịp nhàng, như một tiếng tích tắc chậm rãi. Nó đến từ phía cuối đường hầm."
Mai ngay lập tức lấy thiết bị đo bức xạ. "Mức bức xạ cực kỳ thấp, nhưng nó có thật. Nó không phải do máy móc hiện đại tạo ra. Nó giống như sự cộng hưởng của kim loại cổ hoặc... đá được xử lý."
Hồ Nhân không cần nghe thêm. Sự cộng hưởng, tần số, kim loại cổ... đó là những từ khóa mà vợ anh đã ghi lại trong các ghi chú về nghi lễ Dệt Mệnh. Nghi lễ không chỉ là hành động tàn bạo; nó là một quá trình tạo ra năng lượng.
Đường hầm đột ngột kết thúc tại một cánh cổng sắt cũ kỹ, rỉ sét, được khóa chặt bằng một ổ khóa to bản từ thế kỷ trước. Trên cánh cổng, bằng máu khô và nhựa thông cổ xưa, là một hình vẽ nguệch ngoạc: Biểu tượng Chỉ Thợ Dệt, được bao quanh bởi bốn vòng tròn tượng trưng cho bốn linh hồn đã bị thu thập.
Nhưng điều khiến Nhân đứng khựng lại, không thể nhúc nhích, là một vết khắc nhỏ bên dưới biểu tượng đó. Đó là ngày hôm nay. Và bên cạnh ngày đó, là hình ảnh một chiếc nhẫn cưới bị đứt đoạn.
"Kẻ này biết tôi đang đến," Nhân thì thầm, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng anh, không phải lạnh từ hầm mộ, mà lạnh từ sự thật kinh hoàng. "Hắn ta đang đợi. Đức, chúng ta không có thời gian. Phá cửa!"
Trung tá Đức gật đầu kiên quyết. Quý nhanh chóng đặt chất nổ dẻo siêu nhỏ vào ổ khóa. "Ba... hai... một..."
Một tiếng nổ nhỏ, khô khốc vang lên, âm thanh bị nuốt chửng ngay lập tức bởi các bức tường đá. Ổ khóa vỡ tung, cánh cổng sắt nặng nề kêu ken két, từ từ mở ra, để lộ một không gian rộng lớn, đen như mực, nơi luồng khí lạnh và tiếng tích tắc nhịp nhàng trở nên rõ ràng và ám ảnh hơn bao giờ hết.
Hồ Nhân giơ đèn pin lên. Phía trước anh, nơi bóng tối sâu thẳm, một chiếc bàn đá nguyên khối đang đứng trơ trọi. Và trên chiếc bàn đó, có một hình dáng đang nằm im lìm, không nhúc nhích.
Hồ Nhân hít một hơi, nắm chặt khẩu súng đã lâu không dùng. Anh bước vào căn phòng. Cuộc đối đầu đã bắt đầu.