ám ảnh kẻ dệt hồn

Chương 4: Bàn Đá Tái Sinh và Hơi Thở Cuối Cùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không gian bên trong căn phòng rộng lớn hơn nhiều so với dự đoán, có lẽ là một đại sảnh bí mật được xây dựng cùng thời với nền móng Tòa Thị Chính cũ. Ánh đèn pin của Hồ Nhân, Đức, Mai và Quý cắt xuyên qua màn đêm, phơi bày một hiện trường kinh hoàng nhưng cũng đầy tính nghệ thuật cuồng tín. Trung tâm căn phòng là một chiếc bàn đá nguyên khối, màu xám đen, trông giống như một bàn thờ cổ.

Trên bàn, là nạn nhân thứ năm. Đó là một phụ nữ trẻ, có vẻ ngoài thanh tú, tóc búi gọn gàng, mặc một chiếc váy lụa trắng đơn giản, không phải là kiểu trang phục thường thấy của các nạn nhân trước đó. Cô nằm ngửa, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình yên lạ lùng. Nhưng điều đáng sợ là sự sắp đặt.

Năm sợi chỉ đỏ tươi, dày hơn gân, không phải chỉ dệt thông thường, được kéo căng từ năm điểm khác nhau trên cơ thể cô—cổ họng, cổ tay, mắt cá chân và ngực. Năm sợi chỉ này hội tụ tại một vật thể đặt ngay trên bụng cô: một chiếc đồng hồ quả lắc bằng đồng cổ kính, đã bị tháo rời mặt kính, để lộ ra cơ cấu bên trong. Chính cơ cấu này phát ra tiếng tích tắc đều đặn, nhịp nhàng mà Quý đã nghe thấy.

Nhân lùi lại một bước, cảm nhận được làn sóng năng lượng lạnh lẽo tỏa ra từ chiếc bàn đá. Hắn ta không chỉ dệt hồn, hắn ta đang tính toán thời gian.

"Dừng lại!" Nhân hét lên, giơ tay chặn đội của mình. "Không ai được chạm vào bất cứ thứ gì. Đây là cái bẫy. Kẻ Dệt Hồn đang quan sát."

Đức, người đã rút súng, nhìn chằm chằm vào nạn nhân: "Cô ấy... còn sống hay đã chết?"

Mai nhanh chóng bật máy quét nhịp tim từ xa. Màn hình hiện lên một đường sóng yếu ớt nhưng đều đặn. "Tim còn đập! Rất yếu, nhưng cô ấy còn sống. Hình như bị tiêm thuốc mê hoặc chất gây tê liệt thần kinh."

Nhân tiến lại gần, khẩu súng trong tay không hề run. Anh quét đèn pin qua khuôn mặt nạn nhân. Người phụ nữ này toát ra một khí chất đặc biệt, không phải Sức Sống, Niềm Tin, Trí Tuệ, hay Sắc Đẹp, mà là sự kiên định, không thể lay chuyển—chính là phẩm chất Định Mệnh mà nghi lễ cần có.

Anh cúi xuống nhìn chiếc đồng hồ quả lắc trên bụng cô. Sợi chỉ đỏ thứ năm từ ngực cô, sợi chỉ quan trọng nhất, được cố định vào kim giây của chiếc đồng hồ. Cứ mỗi lần kim giây dịch chuyển một nhịp, sợi chỉ lại căng thêm một chút.

"Đây không phải là giết người, là lập trình," Nhân nói, giọng anh gần như rít lên. "Chiếc đồng hồ này là timer, nó đang đo lường thời điểm hoàn tất. Khi kim giây hoàn thành vòng quay cuối cùng, sợi chỉ sẽ cắt đứt hoặc làm vỡ một cái gì đó... Nó sẽ kích hoạt cơ chế giết chết cô ấy và hoàn tất nghi lễ."

Quý, run rẩy, nhìn vào màn hình của thiết bị. "Thám tử, cơ cấu này là đồng hồ cổ điển, nhưng nó được gắn vào một bộ phát xung điện cực nhỏ. Tôi không hiểu rõ chức năng, nhưng nó đang phát ra tần số cộng hưởng mà tôi đã nhận thấy. Nó tạo ra một trường năng lượng xung quanh chiếc bàn."

Nhân nhìn vào chiếc đồng hồ. Trên vành đồng hồ, được khắc bằng nét chữ mảnh và sắc, là những câu thơ cổ bằng ngôn ngữ đã tuyệt chủng mà Nhân đã từng thấy trong tài liệu nghiên cứu của Lan. Đó là bài tụng kinh của Dệt Mệnh, ca ngợi sự trao đổi linh hồn. Ngay dưới dòng chữ đó, một dòng chữ hiện đại được viết bằng mực trắng, nổi bật trên nền kim loại đồng: "ĐẾN TRỄ, ANH HỒ NHÂN."

Sự chế giễu lạnh lùng này làm Nhân cứng đờ. Kẻ sát nhân không chỉ biết anh sẽ đến, mà còn muốn anh thấy sự bất lực của mình.

Đức nhìn đồng hồ đeo tay: "Thời gian còn bao lâu?"

Nhân nhanh chóng tính toán mô thức dệt dựa trên độ căng của sợi chỉ và tốc độ quay của kim giây. "Năm phút. Chúng ta có năm phút trước khi kim giây chạm đến điểm cuối cùng, nơi sợi chỉ sẽ thít chặt hoặc kích hoạt một thứ gì đó. Nếu chúng ta cắt sợi chỉ, chúng ta sẽ phá hủy nghi lễ, nhưng cũng có thể kích hoạt bẫy giết người ngay lập tức."

Mai ngay lập tức đặt một thiết bị đo tần số lên bàn. "Tôi cần vô hiệu hóa trường cộng hưởng trước. Nếu không, bất kỳ sự can thiệp vật lý nào cũng sẽ gây ra xung điện có thể giết chết cô ấy. Thiết bị này hoạt động bằng cách tái tạo tần số ngược, nhưng nó cần ít nhất ba phút để sạc."

"Ba phút cho Mai. Hai phút còn lại là của tôi," Nhân quyết định. Anh quay sang Đức: "Tìm hắn ta. Hắn phải ở đâu đó gần đây để quan sát. Tìm lối thoát hiểm thứ hai!"

Đức và Quý ngay lập tức tách ra, chiếu đèn pin khắp căn phòng. Căn phòng trống rỗng, nhưng ở góc xa nhất, một chiếc máy quay phim cũ kỹ được đặt trên giá ba chân, hướng thẳng về chiếc bàn thờ. Nó không phải là máy quay phim hiện đại, mà là máy quay phim dùng cuộn băng nhựa.

"Camera!" Quý hét lên. "Hắn ta đang ghi lại nghi lễ và sự thất bại của chúng ta!"

Đức chạy đến chiếc máy quay, giật mạnh cuộn băng ra. Nhưng ngay lúc đó, từ hệ thống loa nhỏ được giấu khéo léo trong bức tường đá, một giọng nói vang lên, trầm, tĩnh lặng, và được lọc qua bộ biến âm để không thể nhận dạng.

"Thợ Săn Mô Thức, anh luôn giỏi tính toán các đỉnh. Nhưng anh lại bỏ qua khoảng trống giữa chúng."

Hồ Nhân nhận ra giọng nói đó không phải trực tiếp, mà là một bản ghi âm được kích hoạt từ xa, một thông điệp cuối cùng.

"Người Định Mệnh này là chìa khóa. Cô ấy là hậu duệ cuối cùng của Dệt Mệnh. Khi sợi chỉ này hoàn tất, cô ấy sẽ không chết, mà tái sinh. Linh hồn thứ năm sẽ niêm phong sự trao đổi. Giờ đây, anh chỉ có thể lựa chọn: Cắt sợi chỉ, kết thúc nghi lễ và giữ mạng sống mong manh của cô ấy, nhưng mãi mãi mất đi Lan. Hoặc để nghi lễ hoàn tất, và Lan sẽ trở về, dệt lại định mệnh của chúng ta."

Giọng nói biến mất, chỉ còn lại tiếng tích tắc của đồng hồ.

Hồ Nhân cảm thấy căn phòng quay cuồng. Kẻ sát nhân không muốn giết nạn nhân, hắn muốn ép buộc Nhân phải lựa chọn giữa một người vô tội và bóng ma của vợ anh. Nếu anh cắt sợi chỉ, anh phá hủy cơ hội cuối cùng để hiểu chuyện gì đã xảy ra với Lan. Nếu anh chờ đợi, người phụ nữ trên bàn đá sẽ chết, và anh sẽ trở thành kẻ đồng lõa.

Mai hét lên: "Ba mươi giây nữa tôi mới sẵn sàng vô hiệu hóa trường năng lượng! Thám tử, anh phải làm gì đó!"

Nhân nhìn vào khuôn mặt thanh tú của nạn nhân thứ năm. Nước mắt anh đã khô cạn từ lâu, nhưng ký ức về Lan, về nụ cười của cô, về bông hoa cẩm chướng héo úa, trào dâng dữ dội. Anh biết Lan sẽ không muốn anh hy sinh một người vô tội.

Anh đưa khẩu súng lên, không phải để bắn, mà để dùng báng súng đập mạnh vào bàn đá.

"Quên vô hiệu hóa đi, Mai!" Nhân gầm lên. "Chúng ta không có thời gian! Sợi chỉ thứ năm là mồi nhử. Nạn nhân không phải là người sẽ chết! Kẻ Dệt Hồn muốn chúng ta phá nghi lễ bằng tay để giải phóng năng lượng đã tích tụ!"

Nhân lao đến chiếc bàn. Không cắt sợi chỉ, anh làm một điều hoàn toàn bất ngờ. Anh dùng đầu bút bi cũ kỹ của mình, nhanh chóng chèn vào giữa kim giây và sợi chỉ đỏ, tạo ra một lực cản nhỏ xíu. Sau đó, anh dùng sức mạnh và kỹ năng đã luyện tập cả đời mình, đẩy toàn bộ chiếc bàn đá về phía trước, lệch khỏi tâm điểm của trường cộng hưởng.

RẮC!

Ngay khi chiếc bàn rời khỏi điểm giao thoa năng lượng, tiếng tích tắc dừng lại đột ngột. Một luồng xung điện màu xanh lam lóe lên từ chiếc đồng hồ, nhưng vì nó đã rời khỏi trường năng lượng, luồng xung điện chỉ đủ mạnh để làm vỡ tan chiếc đồng hồ quả lắc, không làm ảnh hưởng đến nạn nhân.

Mai chạy đến kiểm tra. "Cô ấy an toàn! Tôi nghĩ chỉ bị chấn động nhẹ. Anh Nhân, anh đã làm gì vậy?"

Hồ Nhân nhìn vào chiếc đồng hồ bị vỡ vụn. Kim giây đã dừng lại, nhưng sợi chỉ đỏ thứ năm đã bị cắt đứt. Nghi lễ đã bị gián đoạn.

Nhân lảo đảo quay lại chỗ chiếc máy quay. Cuộn băng đã bị lấy đi, nhưng dưới chân giá ba chân, anh tìm thấy một vật nhỏ được dính bằng băng keo: Một chiếc nhẫn cưới, bị cắt làm đôi, cùng với một mẩu giấy ghi vỏn vẹn hai chữ: "TA ĐẾN."

Thợ Săn Mô Thức biết mình đã thắng một trận chiến, nhưng đã thua cuộc chơi lớn. Kẻ Dệt Hồn đã trêu ngươi anh và biến mất, để lại lời đe dọa trực tiếp về việc Lan sẽ trở thành con tốt trong trò chơi sắp tới của hắn.

"Chúng ta đã cứu được người Định Mệnh," Nhân nói, tiếng thở dốc nặng nhọc. "Nhưng hắn ta đã thoát. Và bây giờ, hắn ta sẽ không còn dùng nghi lễ nữa. Hắn ta sẽ săn lùng tôi."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×