Sáu giờ sáng. Ánh sáng đầu tiên của bình minh len lỏi qua những ô cửa sổ tầng hầm cũ kỹ của Khán đài Trung tâm, nhưng không thể xua đi không khí lạnh lẽo và mùi tanh của máu khô. Đội pháp y đang hoạt động hối hả, thu thập từng mảnh vụn của chiếc đồng hồ quả lắc bị phá hủy và kiểm tra chiếc bàn đá nguyên khối đã bị đẩy lệch khỏi tâm điểm.
Hồ Nhân ngồi tựa vào bức tường đá, ánh mắt trống rỗng nhìn vào chiếc nhẫn cưới bị cắt làm đôi. Đây là chiếc nhẫn của anh và Lan. Anh đã cất nó đi, giấu sâu trong một chiếc hộp kỷ niệm sau cái chết của cô. Giờ đây, Kẻ Dệt Hồn không chỉ trưng bày nó mà còn phá hủy nó, một hành động nhằm cắt đứt hoàn toàn sợi dây gắn kết cuối cùng của Nhân với quá khứ. Thông điệp "TA ĐẾN" không phải là một lời đe dọa chung chung, đó là một lời thách đấu cá nhân.
Trung tá Đức đứng cạnh Nhân, gương mặt ông thể hiện sự mệt mỏi nhưng cũng đầy lo lắng. "Hắn ta đã lấy đi cuộn băng. Dù có để lại lời nhắn, chúng ta không có manh mối trực tiếp nào về danh tính. Kẻ này quá tinh vi, Nhân ạ."
"Hắn ta không còn quan tâm đến sự tinh vi nữa, Đức," Nhân đáp, giọng anh khàn đặc. "Hắn ta muốn tôi biết. Hắn ta muốn tôi săn lùng hắn. Nghi lễ chỉ là sự dàn dựng để kéo tôi ra khỏi bóng tối, để đưa tôi trở lại trò chơi."
Mai bước tới, cầm trên tay một chiếc túi ni lông chứa sợi chỉ đỏ thứ năm và chiếc đồng hồ đã vỡ. "Về sợi chỉ, nó là gân người, được dệt và nhuộm bằng công thức cổ. Phân tích hóa học cho thấy có một lượng nhỏ chất phóng xạ không gây hại, nhưng nó tạo ra tần số cộng hưởng mà Quý đã phát hiện. Về cơ bản, nó biến sợi chỉ thành một anten thu thập năng lượng."
Quý, mặc dù vẫn còn sợ hãi nhưng đã lấy lại được sự tự tin của một chuyên gia công nghệ, xen vào: "Và cái bàn đá chính là bộ khuếch đại. Nó được đặt chính xác trên một mạch nước ngầm đặc biệt dưới lòng đất. Khi chiếc bàn được đẩy ra, mạch điện tự nhiên bị ngắt, khiến xung điện của đồng hồ không đủ mạnh để giết chết nạn nhân. Thám tử Nhân đã làm một việc mà khoa học không thể giải thích, nhưng lại hoàn toàn hợp lý về mặt mô thức." Lời nói của Quý chứa đựng một sự kính trọng mới mẻ dành cho Nhân.
"Nạn nhân thì sao?" Nhân hỏi, gạt nỗi đau sang một bên để tập trung vào công việc. "Cô ấy là ai? Và tại sao cô ấy là Định Mệnh?"
"Cô ấy đã được đưa đến bệnh viện và đang hồi phục," Đức trả lời. "Cô ấy tên là Uyên, Trịnh Uyên. Đây là chi tiết đáng kinh ngạc: Cô ấy là một nhà sử học và khảo cổ học, chuyên nghiên cứu về văn hóa dân gian và các giáo phái cũ của thành phố S. Cô ấy là hậu duệ trực tiếp cuối cùng của người sáng lập giáo phái Dệt Mệnh."
Thông tin này khiến Nhân rùng mình. Không phải ngẫu nhiên Kẻ Dệt Hồn chọn Uyên. Hắn ta cần một hậu duệ để kích hoạt nghi lễ, một sự hy sinh mang tính biểu tượng cao nhất.
Nhân lảo đảo đứng dậy, nhìn chằm chằm vào những bức tường đá. "Lan đã biết cô ấy. Trong hồ sơ nghiên cứu của Lan, cô ấy từng đề cập đến một 'Hậu duệ cuối cùng' được cho là có khả năng nhìn thấy 'Sợi chỉ Số Mệnh' nếu nghi lễ được hoàn tất."
Ngay lập tức, Nhân quyết định: "Chúng ta phải nói chuyện với Uyên. Ngay bây giờ. Cô ấy là nhân chứng duy nhất có thể cho chúng ta biết về kẻ sát nhân hoặc mục đích thực sự của nghi lễ."
Đức đồng ý. Họ nhanh chóng rời khỏi Khán đài Trung tâm, để lại Mai và Quý ở lại để thu thập mọi mảnh chứng cứ còn sót lại.
Tại bệnh viện, Uyên đã tỉnh lại, nhưng cô vẫn còn rất yếu và chấn động tâm lý. Cô nằm trên giường, băng bó nhẹ ở năm điểm trên cơ thể. Nhân và Đức bước vào.
"Cô Uyên, tôi là Hồ Nhân, tôi đã tìm thấy cô," Nhân nói, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. "Tôi cần cô giúp. Về Kẻ Dệt Hồn... hắn ta đã nói gì với cô?"
Uyên quay đầu lại, đôi mắt cô mang một nỗi sợ hãi tột độ nhưng cũng có một sự hiểu biết kỳ lạ. "Hắn ta... không nói gì. Hắn ta chỉ hát."
"Hát?" Đức hỏi.
Uyên hít một hơi sâu. "Hắn ta hát bài đồng dao cũ của giáo phái Dệt Mệnh, bài ca về năm linh hồn. Hắn ta... hắn ta giống như một người cha đang ru con. Sau đó, hắn ta thì thầm vào tai tôi, trước khi tiêm thuốc mê. Hắn nói: 'Ngươi đã thất bại khi chạy trốn định mệnh mười năm trước. Giờ đây, ngươi sẽ là người xem, ta sẽ dệt lại nó cho hắn.'"
Nhân cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Mười năm trước. Mười năm trước là khi Lan mất tích. Uyên đã chạy trốn cái gì?
"Cô Uyên," Nhân gằn giọng, "cô có quen biết vợ tôi không? Cô Lan? Cô ấy là nhà nghiên cứu về giáo phái này."
Uyên nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài trên má. "Chúng tôi... là bạn thân. Lan đã cứu tôi mười năm trước. Tôi là người Định Mệnh mà hắn ta muốn, nhưng Lan đã tự mình trở thành con tốt, hy vọng hắn ta sẽ tha cho tôi. Sau khi Lan biến mất, tôi đã cố gắng xóa bỏ mọi thứ và sống một cuộc đời khác. Tôi không ngờ hắn ta... lại quay lại."
Mười năm trước, Lan không phải là nạn nhân vô tình. Cô đã tự nguyện thế chỗ Uyên, tự mình trở thành tâm điểm của Vụ Bỏ Lỡ.
Nhân bật dậy, tay đấm mạnh vào bức tường gần đó, tiếng động khô khốc vang vọng. Tất cả những giả định, những suy luận về một vụ án ngẫu nhiên, đều sụp đổ. Lan đã cố gắng bảo vệ bí mật này.
Đức cố gắng trấn an Nhân: "Nhân, bình tĩnh! Đây là manh mối quan trọng nhất! Điều này có nghĩa là Vụ Bỏ Lỡ không phải là một sai sót, mà là một sự chuyển đổi mục tiêu. Kẻ Dệt Hồn đã thất bại trong việc hoàn thành nghi lễ, nên hắn ta đã gửi Lan đến một nơi khác, không phải giết chết."
"Hắn ta đã gửi cô ấy đi đâu?" Nhân thét lên.
"Uyên, kẻ đó là ai? Hắn ta là một thành viên của giáo phái?"
Uyên lắc đầu tuyệt vọng: "Tôi không biết mặt hắn. Hắn ta luôn đeo mặt nạ da dê và chỉ liên lạc qua thư từ. Nhưng Lan đã nói với tôi rằng hắn ta không phải là thành viên cấp cao, hắn ta là Người Bảo Vệ của giáo phái, người canh giữ các nghi thức và công thức cổ. Lan tin rằng hắn ta có quyền năng thực sự, vượt xa những tín đồ cuồng tín bình thường."
"Người Bảo Vệ," Nhân lặp lại, cố gắng tìm kiếm trong ký ức. Trong tất cả hồ sơ cũ của Lan, Nhân nhớ mang máng một ghi chú viết tay về "người canh giữ cửa ngõ".
Trước khi Nhân có thể hỏi thêm, y tá bước vào, yêu cầu họ rời đi để Uyên được nghỉ ngơi.
Rời khỏi phòng bệnh, Hồ Nhân đi thẳng đến khu vực nghiên cứu hồ sơ cũ của mình. Giờ đây, anh không còn là thám tử tìm kiếm hung thủ. Anh là người chồng đang tìm kiếm vợ mình, bị lạc trong mê cung của các nghi thức cổ xưa.
Hồ sơ của Lan, những cuốn sách cũ kỹ về ngôn ngữ đã tuyệt chủng, những ghi chú nguệch ngoạc... Nhân bắt đầu lật từng trang. Cuối cùng, anh tìm thấy một trang giấy cũ nát, có lẽ là trang cuối cùng Lan viết trước khi mất tích, bị kẹp trong cuốn "Lịch Sử Các Giáo Phái".
Dòng chữ viết tay của Lan, vội vã và run rẩy: "...nghi lễ dệt không phải là cái chết, mà là sự chuyển dịch năng lượng. Nếu hắn thành công, linh hồn Định Mệnh sẽ bị đẩy vào Mê Cung Gương Chiếu. Và chỉ có Người Quan Sát mới có thể kéo cô ấy trở lại..."
Nhân đọc lại dòng chữ, mồ hôi lạnh toát ra. Kẻ Dệt Hồn không chỉ muốn hành hạ anh, hắn ta muốn anh tham gia vào việc kéo Lan trở lại, nhưng để làm được điều đó, anh phải chấp nhận đi vào thế giới của hắn.
Anh biết mình phải làm gì tiếp theo. Phải tìm hiểu Mê Cung Gương Chiếu là gì, và quan trọng nhất, ai là Người Quan Sát trong giáo phái Dệt Mệnh.
"Đức," Nhân quay sang Trung tá Đức, người đang đứng đợi. "Tôi cần anh điều động Quý. Phân tích chiếc nhẫn. Không phải chiếc nhẫn bị cắt, mà là vết cắt. Kẻ Dệt Hồn đã sử dụng công cụ gì để cắt đứt nó? Đó sẽ là manh mối tiếp theo của chúng ta."