Hồ Nhân không phí một giây nào. Sau khi rời bệnh viện, anh lao thẳng đến phòng thí nghiệm đặc biệt của đội Đặc nhiệm – một căn phòng lạnh lẽo, đầy rẫy ánh đèn huỳnh quang và tiếng máy móc phân tích. Nơi đây là ranh giới cuối cùng giữa sự thật khoa học và cơn ác mộng đang chờ đợi anh. Mai và Quý đã sẵn sàng, vẻ mặt căng thẳng nhưng đầy tập trung.
Chiếc nhẫn cưới bị cắt làm đôi được đặt dưới kính hiển vi điện tử. Vết cắt được phóng đại lên hàng ngàn lần, hiện ra trên màn hình lớn. Nó mỏng, sắc, gần như hoàn hảo, không có dấu hiệu của máy cắt laser hay bất kỳ công cụ kim loại hiện đại nào.
"Thám tử, anh xem đây," Quý nói, chỉ vào màn hình bằng một chiếc bút laser. "Vết cắt quá sạch. Nó không để lại ba via kim loại nào. Tôi đã quét mọi tần số, nhưng không tìm thấy dấu hiệu của công nghệ hiện đại. Cảm giác như chiếc nhẫn tự nhiên bị tách làm đôi chứ không phải bị cắt."
Mai tiến lại gần, dùng nhíp lật nhẹ mảnh nhẫn. "Phân tích vi mô cho thấy, vết cắt không phải là xé rách hay nghiền, mà là một sự tách rời tinh tế. Trên bề mặt vết cắt, có dấu vết của một loại hợp chất hữu cơ rất cổ, giống như lớp men mỏng, đã ngấm sâu vào lớp vàng."
Nhân nheo mắt nhìn vào màn hình. "Hợp chất hữu cơ? Loại gì?"
"Chưa xác định rõ," Mai trả lời, gương mặt cô đầy sự bối rối. "Nó có cấu trúc phân tử của ngà voi hoặc xương được xử lý qua nhiệt độ cực cao và ngâm tẩm trong một dung dịch... có chứa thành phần của máu khô, nhựa thông và một loại thảo dược hiếm đã tuyệt chủng. Chính thứ dung dịch này đã làm sạch bề mặt kim loại, khiến vết cắt gần như vô hình. Nó là một công cụ được thánh hóa."
"Ngà voi? Nhựa thông?" Nhân lặp lại, giọng anh lạnh lẽo. "Đây là công cụ của một thợ thủ công cuồng tín, không phải của một sát thủ chuyên nghiệp. Hắn ta không muốn giết, hắn ta muốn thực hiện nghi thức. Hắn ta đã cắt đứt sợi dây của tôi bằng chính thứ mà giáo phái Dệt Mệnh tôn thờ."
Quý củng cố thêm giả thuyết: "Lưỡi cắt này phải cực kỳ cứng và sắc bén. Thép kim loại không thể làm được. Tôi nghi ngờ hắn dùng một lưỡi dao cổ đại, có lẽ được rèn từ xương hoặc ngà của một loài vật đặc biệt nào đó theo công thức bí truyền. Đây là một thứ mang tính nghi lễ cao."
Ngay lập tức, Nhân quay sang tập tài liệu Lan để lại. Giờ đây, mọi chi tiết đều liên kết với nhau. Anh mở cuốn "Lịch Sử Các Giáo Phái," nơi Lan đã gạch chân đoạn nói về "Người Bảo Vệ" và "Người Quan Sát."
Lan viết: Người Bảo Vệ là người thực hiện nghi lễ và canh giữ vật chất (công cụ, hiện trường). Người Quan Sát là người ghi chép và giữ gìn bí mật của Mê Cung Gương Chiếu. Mỗi khi một linh hồn được 'dệt' vào, người quan sát sẽ phải đối diện với sự phản chiếu của định mệnh.
Lan là nhà nghiên cứu. Uyên là Hậu duệ Định Mệnh. Lan đã thế thân. Lan biết về Người Quan Sát. Mọi thứ đều nằm trong tay họ.
Nhân gọi điện cho Trung tá Đức. "Đức, kiểm tra hồ sơ gia đình Trịnh Uyên một lần nữa. Họ là hậu duệ của người sáng lập giáo phái Dệt Mệnh. Họ có tài sản thừa kế nào không? Đặc biệt là những tài sản cũ, có tính chất bảo tàng hoặc nhà in cổ."
Mười lăm phút sau, Đức gọi lại, giọng ông đầy kinh ngạc. "Hồ sơ của Trịnh Uyên rất sạch, nhưng tổ tiên trực hệ của cô ấy là chủ sở hữu một xưởng chế tác ngà voi nổi tiếng, chuyên làm đồ thủ công mỹ nghệ cao cấp, bị đóng cửa và tịch thu vào những năm 1950 do hoạt động kinh doanh bất hợp pháp. Xưởng nằm ở ngoại ô phía Bắc thành phố, trong một khu vực bị bỏ hoang, gần bãi tập kết rác thải. Nó được niêm phong từ lâu, nhưng có báo cáo về việc đèn điện bị chập chờn gần đây."
Mai và Quý nghe thấy, lập tức liên kết: "Ngà voi! Chính là vật liệu trên vết cắt!"
Nhân đứng thẳng dậy, đôi mắt anh ánh lên sự thù hận lạnh lùng. "Kẻ Dệt Hồn chính là hậu duệ của người thợ chế tác ngà voi đó. Hắn ta đã biến kỹ năng thủ công thành công thức nghi lễ. Xưởng đó không phải là nơi hắn ta ẩn náu, đó là nơi hắn ta sản xuất công cụ. Hắn ta giữ cuộn băng và có thể là công cụ cắt ở đó."
Nhân cầm lấy chiếc áo khoác. "Tôi cần đi ngay. Nếu hắn là thợ chế tác, xưởng là nơi hắn ta giữ công cụ và có thể là nơi cất giấu cuộn băng ghi lại nghi lễ."
Ngay lúc Nhân chuẩn bị rời đi, Quý chặn anh lại, mặt tái mét. Anh cầm một chiếc kim nhỏ, chỉ vào màn hình hiển vi. "Thám tử, chiếc nhẫn... tôi vừa phát hiện một chi tiết nhỏ xíu nằm sâu trong khe cắt. Đó là một sợi tóc. Tóc người."
Nhân giật lấy túi ni lông chứa chiếc nhẫn. Sợi tóc rất mỏng, trắng bạc, gần như trong suốt, được giấu tinh vi.
Mai nhanh chóng bật máy phân tích DNA sơ bộ. "Tôi đã gửi mẫu đi phân tích. Nhưng dựa trên cấu trúc, đây là tóc của một người lớn tuổi, có thể đã bị bạc trắng. Thám tử, điều này có ý nghĩa gì?"
Nhân nhìn chằm chằm vào sợi tóc bạc đó, ký ức chợt ùa về... Anh nhớ lại tấm ảnh cũ mờ nhạt chụp Lan và một người đàn ông già cả, tóc bạc trắng, đeo kính dày, dáng vẻ của một giáo sư đại học. Đó là người đàn ông mà Lan gọi là "thầy" của mình trong nghiên cứu về văn hóa dân gian cổ. Nhân chưa bao giờ gặp ông ta, nhưng Lan luôn nói về sự uyên bác của ông.
"Đó là tóc của Người Bảo Vệ..." Nhân thì thầm, sự thật rợn người. "Và hắn ta không chỉ là thợ chế tác. Hắn ta còn là người dẫn đường của Lan. Hắn đã lợi dụng lòng tin của cô ấy để lôi kéo cô ấy vào Mê Cung Gương Chiếu."
Anh nhìn ra cửa sổ, nơi bóng tối của đêm đang quay trở lại. Xưởng ngà voi không phải là nơi săn tìm. Đó là nơi chứa đựng bí mật về người thầy đã phản bội cô.
"Chuẩn bị xe, Quý," Nhân ra lệnh, giọng anh đã lấy lại sự quyết đoán lạnh lùng. "Chúng ta đi săn. Nhưng lần này, chúng ta sẽ bắt đầu bằng việc tìm kiếm những gương soi cũ. Nếu có Mê Cung Gương Chiếu, hắn ta phải cần rất nhiều gương."