ám ảnh kẻ dệt hồn

Chương 7: Xưởng Ngà Voi Và Gương Mặt Kẻ Phản Bội


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bóng đêm bao trùm Xưởng Chế Tác Ngà Voi ở ngoại ô phía Bắc. Đó là một tổ hợp nhà kho đổ nát, nằm lẫn trong khu vực bãi phế liệu và hoang tàn, cách xa ánh đèn thành phố. Mặc dù bị niêm phong, đèn điện chập chờn mà Đức báo cáo không phải là sự cố kỹ thuật. Nó là một lời mời.

Hồ Nhân và Quý, mang theo trang bị tác chiến nhẹ, đứng trước cánh cổng sắt gỉ sét. Trung tá Đức và một đội hỗ trợ túc trực ở xa, sẵn sàng can thiệp nếu cần. Nhân muốn hạn chế thương vong, nhưng anh cũng cần một cuộc đối đầu trực tiếp với sự thật.

"Cảm biến nhiệt không ghi nhận bất kỳ sự sống nào, Thám tử," Quý thì thầm qua tai nghe, ngón tay anh lướt nhẹ trên màn hình máy tính bảng. "Nhưng có một luồng năng lượng điện rất bất thường, không liên tục, dường như nó được kích hoạt bởi chuyển động hoặc một loại bộ hẹn giờ nào đó."

"Hắn ta biết chúng ta sẽ đến," Nhân đáp. "Kẻ Dệt Hồn muốn chúng ta thấy những gì hắn ta muốn chúng ta thấy."

Nhân dùng một chiếc kẹp đặc biệt mở khóa niêm phong cổ. Cánh cửa bật mở với tiếng cọt kẹt rợn người, giải phóng ra mùi ẩm mốc, bụi bặm và một mùi hương gỗ đặc trưng của ngà voi được xử lý.

Bên trong xưởng chính là một mê cung của những tấm gỗ cũ kỹ, máy tiện ngà voi cổ xưa phủ đầy mạng nhện, và những vật phẩm thủ công dở dang, như những con thú bị biến dạng hoặc những bức tượng tôn giáo hoen ố. Hồ Nhân đi chậm rãi, không phải tìm kẻ phục kích, mà tìm kiếm mô thức.

"Quý, tập trung vào những tấm gương," Nhân ra lệnh. "Hắn ta nói về Mê Cung Gương Chiếu. Hắn ta không cần một mê cung vật lý."

Quý quét thiết bị của mình qua các bức tường. "Có một trường tần số cộng hưởng rất yếu phát ra từ phía góc Đông Bắc. Nó không phải là điện, mà là sự dội lại của âm thanh và ánh sáng."

Hồ Nhân đi theo hướng đó. Anh dừng lại trước một bức tường được xếp bằng những tấm gương soi cũ, đủ loại kích cỡ, từ những tấm gương soi mặt bàn nhỏ đến những tấm gương lớn dài bằng người. Chúng không phản chiếu hình ảnh một cách bình thường, mà tạo ra sự méo mó, kéo dài hoặc thu nhỏ khuôn mặt Nhân một cách quái dị.

Nhân đưa tay chạm vào tấm gương lớn nhất. Cảm giác lạnh buốt và nặng nề, giống như bề mặt của đá chứ không phải kính. Anh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình – một thám tử mệt mỏi, mắt thâm quầng, bị ám ảnh. Anh nhìn vào mô thức của sự sắp đặt: những tấm gương được treo theo hình một chiếc lá đang héo úa.

Anh đẩy tấm gương lớn nhất. Nó không dịch chuyển.

"Hắn ta không giấu cánh cửa," Nhân thì thầm. "Hắn ta ngụy trang nó."

Nhân nhớ lại các nghi thức cổ đại của Dệt Mệnh. Họ tin rằng vật chất chỉ là sự phản chiếu của tinh thần. Anh rút súng ra, không phải để bắn, mà để dùng báng súng đập mạnh vào điểm giao nhau của ba tấm gương nhỏ.

RẦM!

Tấm kính vỡ vụn, và phía sau đó không phải là một bức tường, mà là một lối đi hẹp, tối đen, dẫn xuống lòng đất. Khí lạnh và ẩm mốc xộc lên, mang theo mùi của ozon và hóa chất bảo quản.

"Lối đi bí mật! Đó là Mê Cung Gương Chiếu," Quý lắp bắp.

Nhân đi trước, khẩu súng giương cao. Quý đi ngay phía sau, chiếu đèn pin mạnh và cầm theo một thiết bị phá sóng tần số thấp. Lối đi dẫn đến một căn phòng nhỏ, hình bát giác. Căn phòng này không có cửa sổ, và toàn bộ tám bức tường đều được bao phủ bởi những tấm gương lớn, cổ kính, viền đồng. Chúng phản chiếu ánh đèn pin của họ vô số lần, tạo ra một cảm giác choáng váng, mất phương hướng.

"Đây không phải là nơi để ẩn náu, đây là nơi để nhìn thấy," Nhân nói.

Ở trung tâm căn phòng, không có bàn thờ, nhưng có một chiếc máy chiếu phim cuộn cổ điển, được đặt trên một bệ đỡ bằng gỗ mun. Cuộn băng bị mất tích từ Khán đài Trung tâm đang được chạy, nhưng thay vì chiếu lên tường, nó chiếu thẳng vào một tấm gương lớn nhất, đặt đối diện với họ.

Trên tấm gương đó, hình ảnh của Giáo sư Khải, người thầy già của Lan, hiện lên rõ mồn một. Tóc ông bạc trắng, dáng vẻ uyên bác nhưng đôi mắt lại ánh lên sự cuồng tín lạnh lùng.

Giọng ông ta vang vọng trong căn phòng Gương Chiếu, dội lại vô số lần, như hàng ngàn lời thú tội đồng thanh.

"Hồ Nhân... Anh đã đến. Đúng như Lan đã nói. Anh luôn là người duy nhất có thể giải mã mô thức của tôi."

Giáo sư Khải ngừng lại, mỉm cười cay đắng. "Ta không phải là kẻ sát nhân. Ta là Người Bảo Vệ. Nhiệm vụ của ta là bảo vệ Lan khỏi chính trí tuệ của cô ấy, khỏi sự mục nát của thế giới vật chất này. Lan đã tiến quá xa trong nghiên cứu về Dệt Mệnh. Cô ấy sẽ chết, nếu cứ tiếp tục. Ta đã cho cô ấy một cơ hội: Mê Cung Gương Chiếu."

Ông ta giải thích một cách bình tĩnh đến rợn người: "Mê Cung Gương Chiếu không phải là không gian, nó là một chiều kích tinh thần. Bốn linh hồn đã giúp ta tạo ra năng lượng cộng hưởng cần thiết. Linh hồn Định Mệnh (Uyên) là chiếc chìa khóa cuối cùng. Ta đã không giết cô ấy, ta chỉ dùng cô ấy để kích hoạt cánh cửa. Bây giờ, Lan của anh đang ở trong đó, nơi cô ấy có thể tiếp tục nghiên cứu mà không bị thân xác vật chất trói buộc."

Giáo sư Khải nhấc lên một lưỡi dao được làm từ ngà voi trắng muốt, chạm khắc tinh xảo – chính là Lưỡi Cắt Định Mệnh đã cắt chiếc nhẫn của Nhân. "Vật này được chế tác bởi tổ tiên ta, những người thợ thủ công của Định Mệnh. Nó cắt đứt mối liên kết vật chất, nhưng nó cũng là thứ duy nhất có thể mở cánh cổng. Ta đã để lại nó như một gợi ý."

Ông ta sau đó lật một cuốn sổ tay nhỏ. "Và đây, Hồ Nhân, là thông điệp cuối cùng của ta. Ta là Người Bảo Vệ, ta đã hoàn thành vai trò của mình. Nhưng để kéo Lan trở về, anh cần Người Quan Sát, người ghi chép lại mọi thứ và giữ chìa khóa cho thế giới này."

Giáo sư Khải lật trang cuối cùng trong cuốn sổ tay, chiếu nó thẳng vào ống kính. Đó là một tấm bản đồ cũ, bị gạch chân tại một địa điểm: Nhà Thờ Cũ Vô Danh ở quận 3, nơi Lan và Nhân từng hẹn hò lần đầu tiên, và ghi chú thêm bằng chữ viết tay của Lan: "Gương Phản Chiếu Cuối Cùng. Sống."

"Mười giờ tối, tối mai," Giọng Giáo sư Khải kết thúc, giọng ông ta đầy chiến thắng. "Đó là nơi Người Quan Sát sẽ hoàn thành nhiệm vụ và niêm phong Mê Cung vĩnh viễn. Nếu anh muốn cô ấy trở về, anh phải đến đó, với Lưỡi Cắt Định Mệnh."

Hình ảnh Giáo sư Khải trong gương tắt phụt. Căn phòng Gương Chiếu chìm vào bóng tối.

Quý run rẩy thốt lên: "Ông ta... ông ta đã tạo ra một chiều không gian song song và đưa Lan vào đó! Và ông ta để lại manh mối để chúng ta đi theo!"

Nhân đứng im lặng, trái tim anh như bị siết chặt. Giáo sư Khải không phải kẻ sát nhân, ông ta là một thiên tài bị điên loạn bởi sự cuồng tín. Ông ta đã tạo ra một chiếc hộp Pandora và buộc Nhân phải mở nó.

Anh quay sang Quý. "Kiểm tra kỹ căn phòng này. Chắc chắn hắn ta đã bỏ đi. Nhưng tôi cá là hắn ta đã để lại cho chúng ta Lưỡi Cắt Định Mệnh."

Hồ Nhân tìm kiếm dưới bệ đỡ máy chiếu. Đúng như dự đoán, một chiếc hộp gỗ mun được khắc hình ngà voi, bên trong là Lưỡi Cắt Định Mệnh, sắc lạnh và sáng bóng.

"Quý," Nhân nói, cầm lấy chiếc lưỡi cắt. "Người Bảo Vệ đã nói lời thú tội. Bây giờ, chúng ta phải tìm Người Quan Sát. Tôi có cảm giác rằng người này gần gũi với Lan hơn chúng ta tưởng."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×