Sáng hôm sau, Hồ Nhân không ngủ. Anh ngồi trong căn hộ tối om, bao quanh là các tập hồ sơ của Lan và chiếc Lưỡi Cắt Định Mệnh đặt trên bàn. Vụ án đã vượt ra ngoài phạm vi điều tra thông thường; nó là một cuộc săn lùng cá nhân, chống lại một kẻ cuồng tín đang cố gắng tái tạo định mệnh.
Trung tá Đức đến, gương mặt ông thể hiện sự giận dữ pha lẫn bất lực. "Giáo sư Khải. Hắn đã biến mất hoàn toàn. Không dấu vết, không có bất kỳ giao dịch ngân hàng hay sử dụng điện thoại nào. Hắn ta dường như đã làm sạch mọi dấu vết và biến mất sau khi phát đi cuộn băng ở xưởng. Cảnh sát đang truy nã trên toàn quốc, nhưng tôi biết, hắn đã hoàn thành vai trò của Người Bảo Vệ."
Nhân gật đầu, ngón tay anh lướt trên tấm bản đồ cũ mà Khải đã để lại, gạch chân Nhà Thờ Cũ Vô Danh. "Chúng ta không nên tìm Giáo sư Khải nữa, Đức. Chúng ta phải tập trung vào Người Quan Sát. Mười giờ tối mai. Hắn ta sẽ đến Nhà Thờ Cũ để niêm phong cánh cổng vĩnh viễn, giam giữ Lan mãi mãi trong Mê Cung."
"Nhà Thờ Cũ Vô Danh..." Đức lẩm bẩm. "Đó là một di tích lịch sử bị bỏ hoang, không có người quản lý, không có camera an ninh. Hoàn hảo cho một nghi lễ bí mật. Nhưng Người Quan Sát là ai? Tại sao Lan lại ghi chú 'Gương Phản Chiếu Cuối Cùng. Sống.'"
Nhân mở hồ sơ nghiên cứu cũ của Lan. "Người Bảo Vệ là người thực hiện nghi lễ. Người Quan Sát là người ghi chép, bảo vệ bí mật và giữ lại một 'Gương Phản Chiếu' vật chất để giữ cho chiều kích đó 'Sống' trong thế giới này. Người này phải là một nhà khoa học hoặc một học giả, người Lan tin tưởng, và đã phản bội cô ấy."
Anh lật qua những bức ảnh cũ. Có rất nhiều khuôn mặt: bạn học, đồng nghiệp, cộng sự nghiên cứu. Nhưng một khuôn mặt cứ liên tục xuất hiện trong những bức ảnh từ 10 năm trước, ngay cả khi Lan chuyển hướng nghiên cứu: Mai.
"Mai," Nhân nói, giọng anh gần như không nghe thấy.
Đức nhìn Nhân nghi ngờ. "Mai? Cô ấy là người của chúng ta! Cô ấy là chuyên gia phân tích pháp y xuất sắc nhất anh từng có. Cô ấy đã giúp chúng ta giải mã sợi chỉ, lưỡi cắt, và còn phát hiện ra sợi tóc bạc của Khải!"
"Và đó chính là vấn đề," Nhân siết chặt tay. "Cô ấy biết quá nhiều. Cô ấy luôn đi trước một bước trong việc phân tích các manh mối liên quan đến nghi lễ, nhưng lại tỏ ra chậm chạp với các manh mối thông thường. Mai là người duy nhất đã tiếp xúc trực tiếp với hồ sơ của Lan sau Vụ Bỏ Lỡ. Cô ấy là người đã giúp Lan che giấu sự thật về việc Lan thế chỗ Uyên."
Nhân nhớ lại chi tiết sợi tóc bạc. "Tại sao Khải lại để lại sợi tóc? Hắn ta muốn chúng ta tìm thấy nó. Khải và Mai đã làm việc cùng nhau. Khải, với vai trò Người Bảo Vệ, đã thực hiện nghi lễ. Còn Mai, Người Quan Sát, đã ghi chép và đảm bảo rằng Nhân sẽ tìm ra con đường đến Nhà Thờ Cũ, nơi cô ta sẽ hoàn thành nghi thức niêm phong."
"Và ghi chú 'Sống'," Nhân nói. "Nó không phải là lời hứa, mà là chỉ thị. Người Quan Sát phải 'sống' để tiếp tục bảo vệ bí mật. Lan đã hiểu rõ vai trò của Mai."
Đức lắc đầu, không thể tin được. "Anh không có bằng chứng, Nhân. Đây chỉ là suy đoán dựa trên cảm tính."
"Tôi có bằng chứng," Nhân đáp, đứng dậy và đi về phía tủ rượu cũ. Anh lấy ra một cuốn sổ tay nhỏ, màu đỏ đã úa màu, mà Lan luôn mang theo. "Mai đã giúp Lan viết những ghi chú này. Tôi nhớ rõ Lan từng nói về một 'Gương Phản Chiếu Thứ Ba', người ghi chép lại mọi thứ. Người này phải có khả năng sao chép, lưu trữ và bảo vệ thông tin một cách tuyệt đối."
Trong cuốn sổ tay, ở trang cuối cùng, có một hình vẽ bằng mực đỏ, một sợi chỉ thợ dệt bị cắt làm đôi, và ở dưới là chữ ký viết tắt: M.A.I.
Nhân ném cuốn sổ lên bàn. "Mai chính là Người Quan Sát. Cô ta không phản bội Lan, cô ta đang hoàn thành ý nguyện của Lan. Cô ta tin rằng Lan sẽ được an toàn hơn trong Mê Cung Gương Chiếu."
Đức nhìn chằm chằm vào cuốn sổ, sự nghi ngờ biến thành nỗi kinh hoàng. "Vậy, chúng ta phải làm gì? Cô ta đang ở đâu? Cô ta vẫn là thành viên của đội chúng ta!"
"Cô ta đang chuẩn bị," Nhân đáp. "Cô ta đang đảm bảo rằng chúng ta không có đủ bằng chứng để bắt cô ta trước mười giờ tối mai. Cô ta sẽ đến Nhà Thờ Cũ Vô Danh như một nhân chứng, không phải tội phạm."
Kế hoạch hình thành trong đầu Nhân. Anh phải làm mọi thứ một mình. Anh không thể tin ai khác trong đội nữa.
"Đức, tôi cần anh giữ bí mật tuyệt đối về phát hiện này. Anh hãy bố trí đội hỗ trợ như thường lệ, nhưng không được can thiệp trừ khi tôi gọi. Tôi sẽ đi một mình, mang theo Lưỡi Cắt Định Mệnh. Tôi sẽ đối đầu với Mai và dùng chính công cụ của Giáo sư Khải để mở Gương Phản Chiếu Cuối Cùng."
Nhân bước ra ngoài, không khí bên ngoài lạnh lẽo như chính quyết tâm của anh. Anh phải tìm hiểu về Nhà Thờ Cũ Vô Danh, nơi tình yêu của anh bắt đầu, và cũng là nơi nó sẽ kết thúc.
Anh đã đến đó vào buổi chiều, lén lút như một bóng ma. Nhà Thờ Cũ Vô Danh nằm trên một ngọn đồi nhỏ, xây dựng bằng đá xám, với một cửa sổ hoa hồng khổng lồ nhìn ra thành phố. Bên trong, nơi bàn thờ cũ, có một tấm bạt che phủ một vật thể lớn.
Nhân không thắp đèn, chỉ dùng ánh sáng điện thoại để kiểm tra. Anh kéo tấm bạt ra. Bên dưới không phải là bàn thờ, mà là một tấm gương lớn, hình tròn, được bao quanh bởi các biểu tượng giáo phái Dệt Mệnh. Đó là Gương Phản Chiếu Cuối Cùng.
Và trên bệ gương, có một chiếc máy ảnh kỹ thuật số, hướng ống kính vào tấm gương, sẵn sàng ghi lại khoảnh khắc niêm phong Mê Cung. Người Quan Sát đã sẵn sàng.
Hồ Nhân đặt Lưỡi Cắt Định Mệnh lên bệ. Anh nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình trong chiếc gương tròn. Anh không còn là thám tử nữa. Anh là người hùng, người tình, và là kẻ săn đuổi. Anh sẽ không để Lan bị nhốt lại.
Anh nhấc điện thoại, gọi cho Mai. Giọng anh bình tĩnh, không một chút nghi ngờ.
"Mai, anh cần em giúp phân tích một lần cuối trước mười giờ tối mai. Anh muốn em cùng anh đến Nhà Thờ Cũ Vô Danh. Anh có cảm giác Gương Phản Chiếu Cuối Cùng chính là manh mối giải thoát Lan."
Giọng Mai qua điện thoại vẫn ấm áp, chuyên nghiệp: "Vâng, Thám tử. Tôi sẽ có mặt. Chúng ta sẽ cùng nhau đưa Lan trở về."
Hồ Nhân ngắt cuộc gọi. Anh biết Mai đã cười thầm. Cuộc đối đầu đã được thiết lập.