ám ảnh kẻ dệt hồn

Chương 9: Đêm Niêm Phong Và Người Quan Sát Lạnh Lùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thời gian trôi chậm chạp, như thể sợi chỉ định mệnh đang bị kéo căng đến mức sắp đứt. Hồ Nhân dành cả ngày cuối cùng để sống trong bóng tối của căn hộ, nghiên cứu chi tiết về Mê Cung Gương Chiếu. Anh lật lại những trang nghiên cứu của Lan. Cô đã mô tả Mê Cung không phải là địa ngục, mà là một phòng chờ vĩnh cửu, nơi linh hồn được "tinh chế" khỏi thế giới vật chất.

"Mê Cung là nơi giao thoa của ba chiều không gian: Vật chất, Linh hồn, và Ý niệm. Chiếc gương cuối cùng là cánh cổng, và Lưỡi Cắt Định Mệnh là chìa khóa. Chỉ khi chìa khóa chạm vào Gương Phản Chiếu Cuối Cùng, trong khoảnh khắc niêm phong, cánh cổng mới mở ra đủ rộng để người bên ngoài bước vào."

Điều đó có nghĩa là Nhân phải mạo hiểm. Anh phải chờ Mai bắt đầu nghi thức niêm phong, rồi chỉ trong tích tắc đó, anh phải dùng lưỡi cắt để phá vỡ hoặc mở rộng cánh cổng.

Trung tá Đức gọi đến lúc 5 giờ chiều. "Nhân, đội hình đã sẵn sàng. Chúng ta sẽ mai phục vòng ngoài. Anh và Mai sẽ vào trong như đã hẹn. Tôi sẽ không can thiệp trừ khi có dấu hiệu bạo lực."

"Tốt," Nhân đáp, giọng anh trầm ổn, giấu kín ý định. "Nếu có bất kỳ điều gì bất thường, hãy đợi tín hiệu của tôi. Đừng làm lộ vị trí của anh, Đức. Đây là cuộc đối đầu tâm lý, không phải cuộc chiến súng đạn."

Đức dừng lại một lúc. "Nhân, anh phải tin tôi. Nếu Mai là Người Quan Sát, anh không thể đối đầu một mình."

"Anh tin tôi," Nhân chỉ nói vậy rồi cúp máy.

Anh chuẩn bị chiếc áo khoác dài, giấu khẩu súng lục và Lưỡi Cắt Định Mệnh. Chiếc lưỡi cắt ngà voi lạnh buốt trong túi, mang theo mùi ngai ngái của nhựa thông và máu khô, thứ mùi của lịch sử giáo phái.

Khi đồng hồ điểm chín giờ rưỡi tối, Nhân lái xe đến Nhà Thờ Cũ Vô Danh. Khu vực xung quanh im lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió rít qua những tán cây cổ thụ. Ánh trăng lưỡi liềm mờ ảo hắt lên cửa sổ hoa hồng lớn của nhà thờ, tạo nên một cái bóng ma quái trên mặt đất.

Anh bước vào bên trong. Căn phòng chính rộng lớn, lạnh lẽo. Không có điện, nhưng ánh nến từ sáu trụ nến đặt xung quanh Gương Phản Chiếu Cuối Cùng tạo ra một vòng sáng kỳ dị, đủ để thấy rõ mọi thứ. Tấm gương tròn vẫn nằm đó, phản chiếu ánh sáng nến và cái bóng méo mó của Hồ Nhân. Chiếc máy ảnh kỹ thuật số vẫn đặt trên bệ, đèn báo đỏ nhấp nháy, sẵn sàng ghi lại sự kiện.

Đúng mười giờ tối, một chiếc xe sedan màu xám bạc đỗ xịch bên ngoài. Cửa mở, và Mai bước xuống. Cô mặc một chiếc áo khoác đen, tóc búi cao gọn gàng, trông hoàn toàn chuyên nghiệp, không khác gì một nhà nghiên cứu chuẩn bị tham gia một buổi thí nghiệm quan trọng.

Mai bước vào, nụ cười nhẹ nhàng và bình thản, như thể cô vừa đến phòng thí nghiệm để phân tích mẫu máu. "Thám tử, anh đến rồi. Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi. Tôi đã mang theo một số thiết bị phân tích tần số mới nhất."

Cô đặt một chiếc cặp da xuống sàn, cách Nhân ba mét. Cặp mắt Mai đảo quanh, cô quan sát mọi chi tiết: vị trí của Nhân, chiếc lưỡi cắt không còn trên bệ gương, và không khí im lặng tuyệt đối.

"Cô không mang theo bất kỳ thiết bị nào, Mai," Nhân nói, giọng anh trầm và sắc lạnh. "Chiếc cặp đó trống rỗng, và chiếc máy ảnh đó không dùng để ghi lại manh mối pháp y. Nó dùng để ghi lại khoảnh khắc niêm phong."

Nụ cười trên môi Mai cứng lại, nhưng sự bình tĩnh của cô không hề suy suyển. Cô không phủ nhận, chỉ nhìn thẳng vào anh. "Anh đã hiểu ra. Tôi luôn biết anh sẽ là người duy nhất nhìn thấy bức tranh toàn cảnh, Hồ Nhân. Ngay từ đầu, Lan đã tin tưởng anh."

"Cô là Người Quan Sát. M.A.I. – cô đã ở bên Lan suốt mười năm, không phải là đồng nghiệp, mà là người dẫn đường cô ấy vào giáo phái Dệt Mệnh."

Mai từ từ tiến lại gần Gương Phản Chiếu Cuối Cùng. "Lan không bị lừa dối, Thám tử. Cô ấy chọn con đường này. Nghiên cứu của cô ấy đã chứng minh rằng thế giới vật chất này đang mục nát. Giáo sư Khải, Người Bảo Vệ, đã cho cô ấy chiếc chìa khóa. Tôi, Người Quan Sát, sẽ cho cô ấy sự vĩnh cửu. Chúng ta sẽ bảo vệ cô ấy trong chiều kích tinh thần."

"Và đổi lại là bốn sinh mạng vô tội," Nhân gầm lên, tay anh nắm chặt Lưỡi Cắt Định Mệnh trong túi.

Mai lắc đầu nhẹ nhàng. "Bốn linh hồn đó không vô tội. Họ chỉ là những sợi chỉ phụ cần thiết để dệt nên năng lượng cộng hưởng. Lan đã tự nguyện thay thế Trịnh Uyên vì cô ấy hiểu rằng Uyên là chìa khóa. Cô ấy đang ở đó, đang chờ tôi niêm phong cánh cổng."

Mai đưa tay ra, chạm nhẹ vào bề mặt tấm gương tròn. Tấm gương rung động, và trên bề mặt của nó, một hình ảnh thoáng qua hiện lên: bóng dáng mờ ảo của Lan, đang quay lưng lại.

"Lan đang gọi tôi," Mai thì thầm, đôi mắt cô lấp lánh sự cuồng tín. "Cô ấy cần tôi hoàn thành Gương Phản Chiếu Cuối Cùng."

Mai cúi xuống, rút ra từ chiếc cặp một vật thể: không phải là thiết bị, mà là một chiếc đồng hồ cát bằng thủy tinh khắc biểu tượng Dệt Mệnh. Cô đặt nó lên bệ gương và lật ngược nó. Cát bắt đầu chảy xuống, báo hiệu cho nghi thức niêm phong đã bắt đầu.

"Khi hạt cát cuối cùng rơi xuống, Mê Cung sẽ niêm phong vĩnh viễn. Lan sẽ an toàn, và bí mật của Dệt Mệnh sẽ được bảo vệ mãi mãi," Mai tuyên bố. "Anh có mười phút để nói lời tạm biệt, Hồ Nhân. Hoặc anh có thể tham gia cùng chúng tôi. Lưỡi Cắt Định Mệnh có thể mở một cánh cửa khác..."

Nhân rút Lưỡi Cắt Định Mệnh ra. Ánh sáng nến hắt lên ngà voi trắng, sắc lạnh.

"Tôi không đến để nói lời tạm biệt," Nhân nói, bước một bước dứt khoát. "Tôi đến để mang cô ấy trở về. Và để phá vỡ ảo mộng điên rồ của cô."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×