ám ảnh phố vọng nguyệt

Chương 11: Đột Kích Cụm K, 19


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc xe cũ kỹ của Thám tử Kha luồn lách qua những con phố lấp lánh ánh đèn neon, tiến về khu vực Nguyệt Vọng Tài Chính – tên gọi mỉa mai cho công ty vỏ bọc của Quyết. Buổi tối hôm đó, không khí thành phố dường như đông đặc lại, nặng nề hơn cả hơi lạnh từ dưới lòng đất Phố Vọng Nguyệt. Kha và Thanh mặc những bộ quần áo tối màu, chuẩn bị cho cuộc xâm nhập đầu tiên vào lãnh thổ của kẻ thù hữu hình.

"Sự khác biệt giữa Kẻ Gặt Hái Bóng Đêm và ông Quyết là gì, Tiến sĩ?" Kha hỏi, tay anh siết chặt vô lăng. Anh đang cố gắng xua đi sự bồn chồn.

Thanh đặt khẩu súng dự phòng của Kha vào bao da bên hông anh. "Kẻ Gặt Hái là Lời Nguyền của cái chết và sự phẫn nộ. Nó bị ràng buộc bởi luật lệ cổ xưa và chỉ trừng phạt kẻ có tội. Ông Quyết là Lời Nguyền của sự sống và lòng tham. Hắn ta không bị ràng buộc bởi bất kỳ luật lệ nào, và hắn ta tạo ra tội lỗi. Hắn nguy hiểm hơn."

Họ đậu xe cách xa tòa nhà Nguyệt Vọng Tài Chính, một cấu trúc bằng kính và thép lạnh lẽo, biểu tượng cho sự thịnh vượng giả tạo. Việc tiếp cận bãi đỗ xe ngầm Cụm K, 19 cần phải bí mật tuyệt đối. Kha đã nghiên cứu bản vẽ kỹ thuật cũ và tìm ra một đường ống thoát nước mưa lớn dẫn trực tiếp xuống tầng hầm.

Sử dụng đèn pin có ánh sáng mờ, Kha và Thanh bò vào đường ống. Mùi ẩm mốc và kim loại rỉ sét xộc vào mũi họ. Sự tĩnh lặng của đường ống tương phản mạnh mẽ với sự hỗn loạn mà họ sắp phải đối mặt. Kha dẫn đường, anh di chuyển chậm rãi, mỗi bước chân đều tính toán để không tạo ra tiếng động. Kinh nghiệm cựu cảnh sát của anh đã được kích hoạt hoàn toàn.

Đường ống dẫn họ đến một góc khuất của tầng hầm B3, khu vực bãi đỗ xe không hoạt động của tòa nhà cũ. Đây chính là Nguyệt Vọng Tài Chính trước khi nó bị mua lại và xây dựng lại. Khu vực này tối đen như mực, chỉ có những chiếc xe hơi cũ phủ bụi và mạng nhện giăng mắc. Sự lạnh lẽo của bê tông cốt thép thấm vào da thịt, tạo ra một cảm giác bị cô lập hoàn toàn.

Họ tìm thấy Cụm K, 19. Đó là một hốc tường nhỏ, nơi từng là một hộp kỹ thuật điện, giờ chỉ còn lại những sợi dây cáp đứt đoạn và những mảng tường bong tróc. Kha chiếu đèn pin lên đó. Một mảnh giấy nhỏ được dán hờ hững bên trong hốc.

Thanh giật mình. "Là chữ của Vĩnh."

Kha cẩn thận gỡ mảnh giấy ra. Vĩnh đã viết bằng mực đen, nét chữ run rẩy: "Đã bị bắt. Bản sao không có ở đây. Ở nơi mà hắn nghĩ là an toàn nhất. Tài liệu chuyển nhượng đầu tiên..."

Manh mối kết thúc. Vĩnh đã bị bắt giữ trước khi kịp giấu bằng chứng cuối cùng. Nhưng hắn ta đã để lại một thông điệp khác.

"Nơi mà hắn nghĩ là an toàn nhất," Kha lẩm bẩm. "Không phải két sắt, không phải ngân hàng. Phải là một nơi mà Quyết cảm thấy mình là người chủ tuyệt đối, nơi mà không ai dám can thiệp."

"Văn phòng cá nhân của hắn ta?" Thanh đề nghị. "Hay căn hộ áp mái hắn sống?"

Kha lắc đầu. "Quá lộ liễu. Quyết là một con cáo già. Nơi an toàn nhất của hắn phải nằm ngay trong tầm tay, nhưng ngoài tầm kiểm soát của bất kỳ ai khác, kể cả nhân viên của hắn."

Đột nhiên, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía cuối hành lang. Tiếng giày da cọ xát trên sàn bê tông, chậm rãi và có chủ ý. Họ đã bị phát hiện.

Kha nhanh chóng đẩy Thanh lùi lại phía sau một chiếc cột. Anh rút súng. "Đã có người canh gác. Chắc chắn đây là một cái bẫy để dụ chúng ta tới, hoặc Quyết đã có người đến lấy vật đó."

Hai bóng người cao lớn bước ra khỏi bóng tối, mặc đồng phục bảo vệ chuyên nghiệp của tập đoàn Hùng Mạnh, nhưng cử động của họ linh hoạt và dứt khoát hơn nhiều so với bảo vệ thông thường. Họ là đội đặc nhiệm an ninh riêng của Quyết.

"Thám tử Kha," một trong hai người nói, giọng hắn trầm và lạnh lẽo. "Ông nên biết rằng việc đột nhập vào tài sản riêng là một tội hình sự. Chủ tịch Quyết muốn gặp ông, nhưng ông đã chọn cách khó khăn."

Kha không trả lời. Anh bắn một phát súng cảnh cáo vào bức tường bên cạnh. Tiếng súng chát chúa vang dội trong không gian hầm ngầm kín mít. Cả khu vực bãi đỗ xe chìm trong đèn báo động màu đỏ.

Hai tên bảo vệ rút súng. Kha biết anh không thể đấu súng trực diện. Anh kéo Thanh chạy về phía sau các cột bê tông.

"Chúng ta phải thoát ra khỏi đây!" Kha hét lên.

"Chờ đã, Thám tử!" Thanh giữ chặt tay anh, chỉ vào một chiếc xe thể thao sang trọng phủ bạt đậu gần đó, chiếc xe duy nhất được che chắn. "Nơi an toàn nhất! Chiếc xe của Quyết!"

Kha hiểu ý Thanh. Một người đàn ông đầy tự phụ như Quyết sẽ coi chiếc xe cá nhân, biểu tượng quyền lực của mình, là nơi an toàn nhất. Hơn nữa, việc này sẽ là sự sỉ nhục cá nhân lớn nhất đối với hắn.

Họ tận dụng các góc khuất và các cột bê tông để tiến về phía chiếc xe. Hai tên bảo vệ bắn theo. Kha đáp trả bằng hai phát đạn chính xác vào các bánh xe của chúng, làm chúng mất thăng bằng.

Khi đến được chiếc xe, Kha nhanh chóng mở cửa. Ngay bên dưới ghế lái, một chiếc hộp kim loại nhỏ được gắn chặt bằng nam châm. Bên trong là một thẻ nhớ USB.

"Đây rồi!" Thanh reo lên, nhưng ngay lúc đó, tiếng bước chân thứ ba xuất hiện.

Lần này là một người đàn ông mặc vest đen, không phải bảo vệ, nhưng có vóc dáng của một cựu quân nhân. Hắn cầm một khẩu súng giảm thanh. Người này không nói một lời nào, chỉ nhằm thẳng vào Kha và Thanh.

Hắn ta là kẻ chuyên nghiệp nhất, là sát thủ được đào tạo để dọn dẹp hậu quả.

Kha và Thanh bị kẹt giữa chiếc xe và bức tường. Kha biết anh không thể bắn vì Thanh ở ngay bên cạnh. Anh dùng chiếc hộp kim loại làm mồi nhử, ném nó về phía sát thủ. Khi hắn né tránh, Kha bung người, đá mạnh vào chân hắn ta.

Sát thủ bị mất thăng bằng, khẩu súng rơi xuống. Kha và hắn ta lao vào một cuộc đấu tay đôi cận chiến dữ dội. Kha, mặc dù đã lâu không tham chiến, nhưng bản năng sinh tồn và kinh nghiệm chiến đấu của anh vẫn còn đó. Anh tung ra những cú đấm và gạt đòn nhanh chóng. Sát thủ mạnh mẽ hơn, nhưng Kha thông minh hơn, lợi dụng sự lộn xộn của bãi đỗ xe.

Trong khi Kha đang vật lộn, Thanh đã nhanh chóng kiểm tra thẻ USB. Cô lắp nó vào một máy tính bảng chuyên dụng mà cô mang theo. Nó được mã hóa.

"Không thể mở được!" Thanh thì thầm, hoảng loạn.

"Không cần mở! Chỉ cần mang nó đi!" Kha gầm lên, anh tung một cú đấm móc vào thái dương sát thủ, làm hắn choáng váng. Kha lấy lại khẩu súng của mình. "Chạy!"

Kha và Thanh chạy ngược trở lại đường ống thoát nước mưa. Hai tên bảo vệ trước đó đã lấy lại thăng bằng và đang truy đuổi. Kha bắn vào một hộp điều khiển điện gần đó, tạo ra một tiếng nổ nhỏ và một luồng khói đen tạm thời, đủ để họ có thêm vài giây.

Khi họ trượt xuống đường ống và thoát ra ngoài, ánh sáng đèn pha từ chiếc xe tuần tra cảnh sát bất ngờ chiếu vào họ.

"Dừng lại! Cảnh sát đây!"

Kha và Thanh nhìn nhau. Họ đã thành công lấy được bằng chứng, nhưng lại bị bắt gặp khi đang trốn thoát khỏi hiện trường. Liệu đây có phải là sự trùng hợp hay là một kế hoạch khác của Quyết? Dù thế nào, họ đã không còn là những người săn lùng nữa, họ đã trở thành mục tiêu. Cuộc đấu tranh pháp lý và vật lý của họ giờ đây đã chuyển sang giai đoạn bị truy nã.

Kha nắm chặt thẻ USB. Anh biết rằng sự thật nằm trong chiếc thẻ nhỏ bé này, và anh phải bảo vệ nó bằng mọi giá.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×