ám ảnh phố vọng nguyệt

Chương 3: Khoảnh Khắc Của Kẻ Săn Mồi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự lạnh lẽo trên đầu ngón tay Tiến sĩ Thanh không phải là cái lạnh của kim loại hay đá, mà là cái lạnh vô hồn của một sinh vật đã chết. Cô rụt tay lại, nhìn chằm chằm vào ký hiệu rễ cây khô héo được khắc mới trên cổng đá miếu thờ. Cái mùi tanh hôi, đất ẩm và kim loại mơ hồ đó khiến cô tin chắc vật chất dùng để khắc không phải là sơn, mà là huyết tương đậm đặc hoặc thứ gì đó hữu cơ đã bị biến chất. Kha đứng bên cạnh, khẩu súng đã lên đạn bên trong áo khoác, sự cảnh giác của một thám tử hình sự đã được thay thế bằng sự căng thẳng nguyên thủy, bản năng của một kẻ đang đối mặt với nguy hiểm vô hình.

"Ký hiệu đó có ý nghĩa gì?" Kha hỏi, giọng anh càng trở nên trầm hơn, như cố gắng giữ chặt logic đang tuột khỏi tầm tay.

Thanh lấy ra một chiếc kính lúp nhỏ từ túi áo, nghiêng mình quan sát ký hiệu dưới ánh đèn pin. Cô giải thích: "Đây là 'Rễ Ràng Buộc'. Trong các tín ngưỡng cổ liên quan đến bảo vệ đất đai, đây là dấu hiệu của sự tuyên bố chủ quyền và trói buộc. Kẻ Gặt Hái đã không chỉ giết ông Đức, nó đã tuyên bố Vọng Nguyệt là lãnh địa của nó và cảnh báo về cuộc săn lùng tiếp theo. Việc ký hiệu này xuất hiện ngay sau vụ án đầu tiên xác nhận Lời Nguyền đã được kích hoạt hoàn toàn. Nó đang tìm kiếm nạn nhân tiếp theo, những kẻ có liên quan đến việc xâm phạm con phố này."

Kha ngước nhìn những cành cây khô gầy guộc chằng chịt trên mái miếu thờ, chúng tạo ra một hình ảnh ma quái trong ánh trăng lặn đỏ như máu. "Nếu là một nghi lễ, thì nó phải có quy tắc. Ai là nạn nhân tiếp theo? Kẻ Gặt Hái chọn người dựa trên tiêu chí gì?"

Thanh mở chiếc cặp da cổ điển của mình, lấy ra một cuốn sổ da bìa cứng đã ngả màu ố vàng, bên trong chứa đầy những bản phác thảo và ghi chép tay về các biểu tượng văn hóa dân gian. Cô nhanh chóng lật đến một trang có hình vẽ tương tự. "Quy tắc của Lời Nguyền Vọng Nguyệt rất rõ ràng: nó trừng phạt những kẻ tham lam phá hoại sự bình yên của vùng đất. Ông Đức là chủ mưu. Nạn nhân tiếp theo sẽ là những cộng sự thân cận nhất của ông ta trong kế hoạch phá dỡ, những người được hưởng lợi trực tiếp từ việc biến Vọng Nguyệt thành đống đổ nát."

Họ nhanh chóng trở lại xe. Kha lập tức gọi cho đội trọng án, yêu cầu Thượng úy Bình thu thập toàn bộ hồ sơ công ty và danh sách đối tác của Trần Đức. Tốc độ là điều tối quan trọng, họ cần phải đi trước Kẻ Gặt Hái Bóng Đêm một bước.

Tại đồn cảnh sát, ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo không làm dịu đi không khí căng thẳng. Kha và Thanh ngồi trong văn phòng của anh, trên bàn là hàng đống tài liệu, hợp đồng, và bản vẽ kiến trúc. Bình đã nhanh chóng mang về danh sách những người có nguy cơ cao nhất.

"Đây," Kha chỉ vào hồ sơ của Lê Văn Lộc, Giám đốc Pháp lý của tập đoàn Trần Đức. "Ông Lộc là người chịu trách nhiệm chính về mặt giấy tờ, người đã hợp thức hóa việc mua lại và xin giấy phép phá dỡ. Nếu Kẻ Gặt Hái nhắm vào tội lỗi, Lộc là kẻ tội đồ tiếp theo."

"Chưa đủ," Thanh lắc đầu, đôi mắt không rời khỏi một bản vẽ kiến trúc. "Lời nguyền cần sự trả giá. Nó không chỉ là luật pháp. Nó là sự xúc phạm tâm linh. Hãy nhìn vào bản vẽ này. Kế hoạch của Trần Đức bao gồm việc san phẳng tàn tích miếu thờ mà chúng ta vừa ở đó. Người đã ký duyệt việc phá dỡ công trình tâm linh này là ai?"

Kha rà soát lại các chữ ký, ngón tay anh dừng lại ở một cái tên: Nguyễn Hữu Tấn, Kiến trúc sư trưởng của dự án, người đã thiết kế khu phức hợp mới ngay trên nền đất Vọng Nguyệt. "Tấn. Hắn không chỉ ký mà còn là người trực tiếp lên kế hoạch thay thế tàn tích miếu thờ bằng một đài phun nước hiện đại không có ý nghĩa tâm linh nào."

"Anh Lộc chỉ là tham nhũng, Tấn mới là kẻ xúc phạm đến linh hồn Vọng Nguyệt," Thanh kết luận, khuôn mặt cô trở nên nghiêm trọng. "Chúng ta phải tìm Tấn. Ngay lập tức. Kẻ Gặt Hái đã đặt dấu ấn, nó không chờ đợi lâu."

Kha và Bình lập tức lên đường, trong khi Thanh ở lại văn phòng để tiếp tục nghiên cứu các biểu tượng cổ trong tài liệu của cô. Kha lái xe xuyên qua thành phố đang ngủ, tốc độ vượt quá giới hạn cho phép. Những ánh đèn cao tầng lướt qua, nhưng trong tâm trí Kha, chỉ có hình ảnh khuôn mặt khô héo của ông Đức và ký hiệu rễ cây kinh dị kia. Anh nhận ra rằng anh đã quen với việc truy đuổi những kẻ ác bằng da bằng thịt, nhưng việc săn lùng một thực thể bị nguyền rủa là một cuộc chiến hoàn toàn khác, một cuộc chiến mà kinh nghiệm của anh không thể giúp ích được gì.

Họ đến căn hộ penthouse sang trọng của Nguyễn Hữu Tấn, nằm ở khu vực mới của thành phố, hoàn toàn đối lập với sự mục nát của Vọng Nguyệt. Ánh đèn trong căn hộ sáng rực. Cửa khóa bên ngoài còn nguyên vẹn, nhưng Kha không cảm thấy an tâm.

"Bình, phá cửa," Kha ra lệnh, giọng đầy vẻ căng thẳng.

Sau hai cú đá mạnh, cánh cửa bật mở. Căn hộ sang trọng không có dấu hiệu xô xát hay đột nhập. Mọi thứ đều ngăn nắp, trừ một chi tiết: cửa ban công mở toang. Gió đêm thổi mạnh vào, làm tung bay những tấm rèm lụa trắng, tạo nên những bóng hình chập chờn trên tường.

Kha và Bình tiến vào phòng khách, rút súng, thận trọng di chuyển. "Tấn?" Kha gọi to, nhưng chỉ có tiếng gió rít qua ban công đáp lại.

Họ tìm thấy Tấn trong phòng làm việc. Tấn không nằm trên sàn như ông Đức. Hắn ta đang ngồi thẳng trên ghế xoay, tay vẫn đặt trên bàn phím máy tính. Nhưng khuôn mặt Tấn đã biến đổi hoàn toàn: đôi mắt mở to vô hồn, da dẻ nhăn nheo, khô ráp, cơ thể co lại trong bộ vest đắt tiền. Hắn ta trông như một bức tượng sáp bị bỏ quên dưới ánh nắng mùa hè khắc nghiệt. Toàn bộ sinh khí đã bị hút cạn một cách tàn bạo, chỉ còn lại cái vỏ rỗng tuếch.

Trên màn hình máy tính của Tấn, một bản vẽ kiến trúc đang hiển thị. Đó là bản phác thảo cuối cùng cho đài phun nước hiện đại được xây dựng thay thế miếu thờ Vọng Nguyệt. Và ngay bên cạnh bàn phím, một vật thể màu đen nhánh được đặt lại, như thể vừa được vứt bỏ: đó là nửa còn lại của chiếc Nguyệt Ấn bị vỡ. Nửa còn lại, Kha nhận ra, giống hệt mảnh mà ông Đức đã nắm chặt.

Kha nhìn Bình, người đang run rẩy sau lưng anh. Sự thật đã được phơi bày: đây là một chuỗi án mạng có chủ đích, và Kẻ Gặt Hái Bóng Đêm không chỉ đang săn lùng, nó còn để lại "chữ ký" của mình, ghép nối mảnh ghép kinh dị của Nguyệt Ấn. Vụ án thứ hai đã xảy ra. Và câu hỏi duy nhất còn lại là: nạn nhân tiếp theo sẽ là ai, và mảnh Nguyệt Ấn thứ ba sẽ được tìm thấy ở đâu. Kha cảm thấy hơi thở nặng nề của Kẻ Gặt Hái đang luẩn quẩn trong căn phòng đó, ẩn mình trong gió đêm, chờ đợi mục tiêu tiếp theo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×