Sự câm lặng trong phòng làm việc sang trọng của Nguyễn Hữu Tấn còn đáng sợ hơn cả tiếng gào thét. Thám tử Kha đứng nhìn cái xác khô héo thứ hai, cảm giác bất lực và ghê rợn dâng lên. Kẻ Gặt Hái Bóng Đêm không để lại dấu vết vật lý nào ngoài cái chết kinh hoàng và mảnh Nguyệt Ấn thứ hai. Hai mảnh ngọc nay đã nằm gọn trong túi chứng cứ của Kha, lạnh buốt và nặng trĩu trách nhiệm. Kha biết, trinh thám hình sự thông thường đã thất bại. Vụ án này đòi hỏi sự can thiệp của Tiến sĩ Thanh và những kiến thức siêu hình của cô.
Họ quay về trụ sở cảnh sát khi bình minh còn chưa ló dạng. Thanh đã đợi sẵn, ánh mắt cô tập trung cao độ, không hề thể hiện sự mệt mỏi. "Mảnh thứ hai xác nhận mô hình," cô nói ngay khi Kha đặt hai mảnh Nguyệt Ấn lên bàn. "Ông Đức là kẻ khởi xướng tham vọng, Tấn là kẻ trực tiếp xúc phạm linh hồn vùng đất bằng kiến trúc của mình. Mục tiêu tiếp theo phải là Lê Văn Lộc, Giám đốc Pháp lý, kẻ đã dùng luật pháp để trục xuất và hợp thức hóa sự hủy diệt."
Kha lập tức gọi đội trọng án. "Lộc đã biến mất," Thượng úy Bình báo cáo, gương mặt hốc hác. "Hắn không có mặt ở nhà riêng, không có mặt ở văn phòng. Điện thoại di động đã tắt từ ba giờ trước."
"Hắn không trốn. Hắn bị gọi đến," Thanh ngắt lời, chạm nhẹ vào mảnh Nguyệt Ấn thứ hai. "Lời Nguyền Vọng Nguyệt không cần đột nhập hay vũ lực. Nó tạo ra một lời mời không thể cưỡng lại, dựa trên nỗi sợ hãi và lương tâm tội lỗi của nạn nhân. Lộc chắc chắn đã bị thu hút hoặc bị lừa quay trở lại nơi hắn đã gây ra tội lỗi lớn nhất về mặt pháp lý."
Kha nhìn Thanh. "Ý cô là Vọng Nguyệt. Hắn ta trở lại Phố Vọng Nguyệt?"
"Chắc chắn. Nhưng ở đâu?" Thanh đặt hai mảnh ngọc vỡ lại gần nhau trên bàn. Chúng không hoàn toàn khớp, vẫn còn một khoảng trống nhỏ, một mảnh khuyết thiếu. "Chiếc Nguyệt Ấn này không chỉ là vật phẩm của Lời Nguyền, nó là một chiếc chìa khóa hoặc một bản đồ. Nó bị chia thành ba phần, tương ứng với ba cấp độ tội lỗi và ba vị trí quan trọng."
Kha và Thanh cùng cúi xuống phân tích hai mảnh ngọc. Thanh dùng kính lúp kiểm tra các vết chạm khắc cổ xưa chạy dọc theo rìa vết nứt. Cô chỉ ra: "Mảnh của ông Đức liên quan đến quyền lực và đất đai. Mảnh của Tấn liên quan đến sự xúc phạm và kiến trúc. Cả hai mảnh đều có khắc những chi tiết vi mô về Vọng Nguyệt, nhưng chúng không trùng khớp ở một điểm. Điểm giao nhau này nằm ở phía sau miếu thờ, nơi có một nhóm nhà cổ bị Lộc kiện đòi trục xuất gần đây."
Bình tìm kiếm hồ sơ vụ kiện của Lê Văn Lộc. "Vụ án 'Nhà số 7 và 9 Phố Vọng Nguyệt'. Lộc đã thắng kiện tuần trước. Chủ nhân là một gia đình già bám trụ, họ phải rời đi vào sáng nay."
Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt cô ánh lên một tia sợ hãi lạnh lẽo. "Vụ án đó là sự xúc phạm cuối cùng. Lộc đã dùng luật pháp để phá hủy nơi trú ngụ của những người bảo vệ cuối cùng của Vọng Nguyệt. Kẻ Gặt Hái sẽ không tấn công hắn ở penthouse sang trọng. Nó sẽ đưa hắn về nơi hắn đã tạo ra tội ác của mình. Nhà số 7 và 9, ngay cạnh miếu thờ."
Không cần thêm lời nào, Kha và Thanh lao ra khỏi trụ sở. Họ lái xe trở lại Phố Vọng Nguyệt. Lúc này, con phố còn tối tăm và im lìm hơn đêm trước. Sương mù đã giăng kín, dày đặc và lạnh buốt, biến ánh đèn đường thành những quầng sáng mờ ảo. Không khí mang theo mùi hương của gỗ ẩm mục và một thứ mùi tanh nhẹ, hệt như mùi ở miếu thờ lúc trước.
Họ tìm thấy chiếc xe SUV màu đen của Lộc đậu sát lề đường gần miếu thờ. Cửa xe mở hờ, chìa khóa vẫn cắm trong ổ, chứng tỏ Lộc đã rời đi vội vã. Kha rút súng, bật đèn pin, và đi thẳng vào con hẻm tối dẫn đến nhà số 7 và 9.
Khi họ đến gần, Thanh đột nhiên dừng lại, nắm chặt cánh tay Kha. "Thám tử, không phải ai cũng có thể vào được ngôi nhà đó lúc này. Năng lượng âm đang bao trùm. Anh phải để tôi đi trước. Nếu anh là một người thường, sự sợ hãi có thể khiến anh trở thành miếng mồi dễ dàng."
"Tôi là cảnh sát. Tôi không sợ hãi," Kha đáp, nhưng giọng anh đã không còn sự chắc chắn tuyệt đối. Anh cảm thấy như có hàng ngàn con mắt vô hình đang nhìn chằm chằm vào họ từ những khung cửa sổ trống rỗng.
"Không phải sợ hãi thông thường," Thanh nói khẽ, lấy ra một vật từ trong túi áo khoác – một chuỗi hạt gỗ đã cũ, có vẻ đã được cô bí mật chuẩn bị từ trước. "Đó là sự sợ hãi bị rút cạn. Giờ phút này, Kẻ Gặt Hái đang ở bên cạnh Lộc."
Họ bước vào khoảng sân nhỏ trước nhà số 7. Cửa chính không khóa. Bên trong, mọi thứ đều bị xáo trộn. Đồ đạc bị đổ vỡ, những bức ảnh gia đình bị xé rách, không phải do bạo lực, mà do sự hoảng loạn tột độ. Họ nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt từ tầng trên.
Kha đi trước, bước lên cầu thang gỗ. Tiếng rên rỉ dẫn họ đến một căn phòng nhỏ. Trong căn phòng tối om, Lê Văn Lộc đang nằm cuộn tròn dưới sàn nhà. Hắn ta vẫn còn sống, nhưng cơ thể đã bắt đầu có những dấu hiệu kinh hoàng: da dẻ tái xanh, mắt hắn mở to nhưng không nhìn thấy gì, miệng hắn liên tục lẩm bẩm những lời không rõ nghĩa.
"Hắn còn đang trong quá trình bị rút cạn," Thanh nói, nhanh chóng tiến lại gần. "Chúng ta vẫn còn kịp." Cô nhận ra trên ngực Lộc, ngay vị trí trái tim, có một vật thể màu đen nằm yên.
Đó là mảnh Nguyệt Ấn thứ ba. Nó nằm trên cơ thể Lộc như một con dấu cuối cùng của sự trừng phạt.
Kha chạm vào người Lộc, cảm thấy làn da hắn lạnh buốt. "Lộc, nói cho tôi biết, thứ gì đã làm chuyện này?"
Lộc không trả lời, nhưng hắn ta cố gắng giơ bàn tay run rẩy lên, chỉ vào góc phòng. Ánh đèn pin của Kha lia tới đó. Góc phòng không có gì ngoài một bóng tối sâu thẳm, nhưng trong bóng tối đó, Kha thấy rõ một hình dáng đang lùi dần, một cái bóng cao lớn, gầy guộc, không xác định, có vẻ ngoài như được tạo nên từ rễ cây và bóng đêm. Đó là Kẻ Gặt Hái Bóng Đêm. Nó không có khuôn mặt, chỉ có đôi mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào họ. Kha nhắm mắt lại, anh không muốn tin vào những gì mình thấy. Anh nhanh chóng mở mắt ra, sẵn sàng nổ súng, nhưng cái bóng đã tan biến vào bức tường cũ kỹ, chỉ để lại một luồng gió lạnh buốt và mùi tanh nồng.
Thanh nhanh chóng nhặt mảnh Nguyệt Ấn thứ ba khỏi ngực Lộc. Khi ba mảnh ngọc được đặt cạnh nhau, chúng phát ra một thứ ánh sáng xanh yếu ớt trong giây lát rồi tắt lịm. Ngay lập tức, cơ thể Lộc ngừng co giật, và hơi thở yếu ớt của hắn ta dần ổn định lại. Hắn ta đã được cứu, nhưng đã mất đi một phần lớn sinh lực, và có lẽ là cả tâm trí.
"Chúng ta đã có đủ," Thanh nói, nhìn chằm chằm vào ba mảnh ngọc đã được ghép lại thành một vòng tròn mặt trăng khuyết hoàn chỉnh. "Kẻ Gặt Hái đã hoàn thành việc trừng phạt và để lại toàn bộ Nguyệt Ấn. Bây giờ, chúng ta có thể giải mã Lời Nguyền." Kha nhìn ba mảnh ngọc, chúng không phải là bằng chứng thông thường, mà là một lời thách thức, một cánh cửa mở ra bí mật khủng khiếp của Vọng Nguyệt. Cuộc phá án đã chuyển từ truy lùng kẻ giết người sang đối đầu với một thế lực cổ xưa.