ám ảnh phố vọng nguyệt

Chương 5: Lời Giải Của Nguyệt Ấn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba mảnh Nguyệt Ấn đã được ghép lại, nằm trên mặt bàn kim loại lạnh lẽo tại phòng nghiên cứu bí mật của Tiến sĩ Thanh, nơi cô thường dùng để phân tích những bằng chứng mà khoa học hình sự không thể lý giải. Ánh sáng xanh yếu ớt ban nãy đã tắt, để lại một vòng tròn ngọc màu đen sẫm với vết nứt mờ. Nó trông như một chiếc la bàn bị phong hóa, không phải bằng chứng tội phạm mà là một hiện vật khảo cổ chứa đựng bí mật chết chóc. Kha ngồi đối diện Thanh, hơi thở anh nặng nề vì thiếu ngủ và những hình ảnh kinh hoàng của hai nạn nhân đã chết.

"Chúng ta đã cứu được Lộc, nhưng điều đó không chấm dứt vụ án," Kha nói, ánh mắt dán chặt vào Nguyệt Ấn. "Kẻ Gặt Hái Bóng Đêm vẫn còn ở đó, và nếu chúng ta không phá hủy nguồn gốc của nó, nó sẽ tìm kiếm những kẻ khác có liên quan, hoặc bất kỳ ai cản đường nó."

Thanh gật đầu, cô đã thay chiếc áo khoác dạ bằng một chiếc áo sơ mi đơn giản hơn, nhưng vẻ căng thẳng vẫn hiện rõ trên khuôn mặt cô. Cô đeo găng tay vải mỏng, cẩn thận đặt Nguyệt Ấn dưới kính hiển vi điện tử. "Nguyệt Ấn này không chỉ là một cái bùa hộ mệnh. Nó là bản ghi chép của những người sáng lập Phố Vọng Nguyệt, một hệ thống cảnh báo và kiểm soát. Ba mảnh vỡ không chỉ đại diện cho ba tội lỗi, mà còn là ba yếu tố bảo vệ."

Cô chỉ vào màn hình hiển thị hình ảnh phóng to của vòng ngọc. "Mảnh của ông Đức là 'Thiên', tượng trưng cho sự can thiệp từ bên ngoài, lòng tham. Mảnh của Tấn là 'Nhân', sự xúc phạm do con người tạo ra, phá hủy tâm linh bằng vật chất. Mảnh của Lộc là 'Địa', sự thao túng luật pháp để chiếm đoạt đất đai. Khi ba yếu tố này kết hợp lại, cơ chế phòng vệ của vùng đất được kích hoạt, giải phóng Kẻ Gặt Hái."

Kha nhíu mày, cố gắng tìm kiếm logic trong sự mơ hồ. "Vậy ba mảnh ghép lại này cho chúng ta biết gì? Một lời cầu nguyện hay một phép thuật nào đó?"

"Chính là bản đồ, Thám tử," Thanh khẽ nói, chỉ vào trung tâm của Nguyệt Ấn, nơi ba vết nứt gặp nhau. Khi ba mảnh ráp lại, các đường chạm khắc cổ xưa vốn bị đứt đoạn nay đã nối liền, tạo thành một mạng lưới rễ cây phức tạp, mô tả chính xác địa hình ngầm của khu miếu thờ đổ nát. "Nó chỉ ra 'Mạch Nguyệt' – Huyết mạch của vùng đất. Kẻ Gặt Hái không phải là một hồn ma lang thang, nó là một thực thể bị ràng buộc, nó có một 'cái tổ', một nguồn năng lượng vật lý cần được bảo vệ."

Cô phóng to một điểm duy nhất, nằm ngay dưới tàn tích miếu thờ. Đó là một ký hiệu hình tròn xoắn ốc sâu. "Đây là 'Lỗ Hổng' – nơi năng lượng của vùng đất được hút vào và giải phóng. Theo ghi chép cổ mà tôi tìm thấy, những người sáng lập đã tạo ra một 'Cây Trừng Phạt' vô hình tại Lỗ Hổng này để chống lại sự xâm lăng. Kẻ Gặt Hái Bóng Đêm chính là biểu hiện vật lý của Cái Cây đó, bị tham vọng của Trần Đức đánh thức và bẻ cong thành một hình phạt tàn bạo."

Trong khi Thanh đang giải mã Nguyệt Ấn, Kha nhận được một cuộc gọi từ Thượng úy Bình. Lộc đã tỉnh lại trong bệnh viện, nhưng trong tình trạng tâm lý bất ổn, hắn ta liên tục lảm nhảm. Kha và Thanh vội vã đến bệnh viện.

Phòng bệnh của Lộc được canh gác nghiêm ngặt. Lộc nằm trên giường, cơ thể tiều tụy, run rẩy. Khi thấy Kha và Thanh, đôi mắt vô hồn của Lộc đột nhiên tập trung lại, nhưng chỉ trong khoảnh khắc. Hắn ta thều thào, giọng nói khàn đặc và khô khan như lá rụng: "Rễ... rễ cây... nó muốn cái rễ... Nguồn gốc... sâu dưới lòng đất... nó không muốn bị nhổ..."

Lời lảm nhảm của Lộc như một sự xác nhận rùng rợn cho lý thuyết của Thanh. Kẻ Gặt Hái đang bảo vệ 'nguồn gốc' của nó, cái rễ sâu dưới lòng đất.

Họ quay lại phòng nghiên cứu. Thanh kết hợp lời khai của Lộc với bản đồ Nguyệt Ấn. "Nguồn gốc của Lời Nguyền nằm ngay dưới đài thờ chính của miếu thờ cũ. Chắc chắn có một tầng hầm hoặc một giếng ngầm bị bịt kín. Đó là nơi Cây Trừng Phạt – Kẻ Gặt Hái – đang hút năng lượng và chờ đợi sự hủy diệt sắp tới của Vọng Nguyệt."

Kha đưa tay chạm vào mảnh Nguyệt Ấn, cảm nhận sự lạnh lẽo khó tả. "Nếu nó là một vật thể vật lý, chúng ta có thể phá hủy nó không? Hay chúng ta chỉ cần dùng nó để vô hiệu hóa?"

Thanh lắc đầu. "Nguyệt Ấn là chìa khóa mở, không phải là vũ khí. Để chấm dứt Lời Nguyền, chúng ta phải làm hai việc: Một, tiêu hủy vật phẩm ràng buộc Kẻ Gặt Hái tại Lỗ Hổng. Hai, xoa dịu vùng đất, cho Kẻ Gặt Hái một lý do để rút lui, chứ không phải bị tiêu diệt hoàn toàn. Nếu tiêu diệt nó, năng lượng âm sẽ bùng phát không kiểm soát, gây ra thảm họa lớn hơn."

"Vật phẩm ràng buộc đó là gì?" Kha hỏi, anh đã chấp nhận hoàn toàn rằng anh đang truy tìm một thực thể siêu nhiên chứ không phải một tên tội phạm.

"Một thứ gì đó đã bị quên lãng từ lâu. Có thể là một bình đựng tro cốt, một thánh vật, hoặc chính vật hiến tế đã tạo ra lời nguyền này." Thanh nhìn Kha, trong mắt cô chứa đựng sự kiên quyết lạnh lùng. "Chúng ta không thể gọi đội đặc nhiệm, cũng không thể gọi cảnh sát. Đây là cuộc chiến riêng của chúng ta. Tôi cần anh bảo vệ tôi. Chúng ta sẽ quay lại Vọng Nguyệt, và lần này, chúng ta sẽ đi sâu xuống Lỗ Hổng."

Họ nhanh chóng chuẩn bị. Kha mang theo khẩu súng và đạn dự phòng, mặc dù anh biết chúng sẽ vô dụng trước cái bóng. Thanh mang theo những công cụ đặc biệt: một chiếc đèn lồng dầu cổ, một gói bột thảo mộc khô và một con dao găm nhỏ có khắc ký hiệu cổ. Khi họ rời khỏi trụ sở, màn đêm đã buông xuống lần nữa, và Kha cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ kéo anh về phía con phố cũ kỹ và đầy ám ảnh. Anh biết rằng dưới ánh trăng khuyết, cuộc đối đầu cuối cùng đang chờ đợi họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×