ám ảnh phố vọng nguyệt

Chương 6: Cuộc Xâm Nhập Lỗ Hổng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phố Vọng Nguyệt chìm trong màn sương đêm dày đặc, nặng mùi đất ẩm và rêu phong mục nát. Lần này, sự tĩnh lặng không phải là yên bình mà là sự chờ đợi, một sự im lặng chết chóc. Thám tử Kha và Tiến sĩ Thanh bước đi trên con đường lát đá cũ kỹ, mỗi bước chân đều vang lên khô khốc trong không gian bị bóp nghẹt bởi năng lượng âm. Nguyệt Ấn nằm trong tay Thanh, giờ đã phát ra một ánh sáng mờ nhạt, gần như không thể nhận thấy, nhưng nó như một sợi chỉ mỏng manh dẫn đường trong bóng tối.

Họ dừng lại tại tàn tích miếu thờ. Bức tường đá đổ nát và cánh cổng cũ kỹ giờ đây trông như bộ xương của một sinh vật khổng lồ. Ký hiệu Rễ Ràng Buộc mà Kẻ Gặt Hái để lại trên cổng vẫn còn đó, như một lời chào mời lạnh lùng. Thanh giơ Nguyệt Ấn lên, di chuyển chậm rãi về phía đài thờ chính đã bị đổ sập. Theo bản đồ Nguyệt Ấn, Lỗ Hổng nằm ngay dưới chân đài thờ.

"Phải có một lối vào," Kha thì thầm, tay anh nắm chặt khẩu súng, mặc dù anh biết nó chỉ mang lại sự an ủi giả tạo. Khí lạnh bao trùm miếu thờ mạnh đến mức làm da anh nổi gai ốc, không phải do nhiệt độ mà là do cảm giác bị theo dõi liên tục.

Thanh đặt Nguyệt Ấn xuống nền đất ẩm ướt ngay nơi từng là vị trí đặt bài vị. Ngay lập tức, ánh sáng từ Nguyệt Ấn mạnh mẽ hơn, chiếu xuống một tấm đá lớn bị che phủ bởi lớp bụi và rêu xanh. Tấm đá này được chạm khắc bằng những ký tự mà Thanh nhận ra là cổ ngữ, có ý nghĩa là "Rễ Cấm".

"Lối vào đây rồi," Thanh nói, giọng cô đầy vẻ quyết tâm. "Đây là nắp đậy của giếng ngầm hoặc hầm chứa vật hiến tế. Nó được phong ấn bằng chính linh lực của Vọng Nguyệt."

Họ cùng nhau đẩy tảng đá. Nó nặng trịch, dường như bị gắn chặt với đất. Khi họ bắt đầu dùng hết sức lực, một tiếng rít lạnh buốt vang lên, không phải tiếng gió, mà là một âm thanh phát ra từ sâu bên trong lòng đất, như tiếng thở dài của một sinh vật khổng lồ. Sương mù xung quanh đột ngột xoáy tròn, và một làn sóng lạnh lẽo vô hình đánh vào họ, gần như làm Kha mất thăng bằng. Đó là sự phòng thủ đầu tiên của Kẻ Gặt Hái.

Kha nhanh chóng lùi lại, rút con dao găm cổ đã được Thanh chuẩn bị trước. Anh dùng mũi dao khắc một ký hiệu bảo vệ đơn giản mà Thanh đã dạy anh lên tảng đá, như một lời thách thức. Dường như ký hiệu đó đã làm yếu đi năng lượng âm, tảng đá đột nhiên trở nên nhẹ hơn. Cuối cùng, với một tiếng ken két rợn người, họ đẩy được tấm đá sang một bên, để lộ ra một lỗ hổng đen ngòm, sâu hun hút.

Mùi hôi thối đặc trưng của đất đai bị phong ấn hàng thế kỷ xộc lên, kèm theo mùi hương ngọt ngào, gần như gây mê, của một loại hoa dại đã bị mục ruỗng. Thanh thắp chiếc đèn lồng dầu cổ, ngọn lửa vàng cam của nó nhảy múa, cố gắng xua tan đi bóng tối thù địch.

"Nó sâu khoảng mười mét, đường kính khoảng một mét rưỡi," Kha ước lượng. "Phải có thang hoặc dây thừng. Nếu không, chúng ta không thể lên xuống an toàn."

"Những người xây dựng nó đã không dùng thang hiện đại," Thanh đáp, chỉ vào những vết lõm sâu được khắc vào thành giếng. "Họ dùng chính những vết lõm này để bám víu. Hãy cẩn thận, Thám tử. Dưới đó không chỉ có bóng tối."

Thanh là người đi xuống trước. Cô đặt Nguyệt Ấn vào một túi vải đặc biệt buộc quanh eo, và bắt đầu trèo xuống. Kha nhìn theo cô, ánh đèn lồng dầu của Thanh càng ngày càng nhỏ lại, như một đốm lửa yếu ớt giữa đại dương hắc ám. Sự căng thẳng của Kha không nằm ở việc phải leo trèo, mà nằm ở nỗi sợ hãi về những gì đang chờ đợi Thanh dưới đáy. Anh nghe rõ tiếng Thanh thở dốc, và thỉnh thoảng là tiếng đá vụn rơi xuống đáy.

Khi Kha bắt đầu leo xuống, anh cảm thấy một áp lực đè nặng lên ngực, một sự giận dữ vô hình dường như đang cố gắng đẩy anh ra khỏi thành giếng. Anh phải dùng hết sức lực để bám chặt vào vách đá trơn trượt. Đến khoảng giữa giếng, Kha nhìn xuống, anh thấy bóng Thanh đang dừng lại, ngọn đèn lồng của cô chiếu sáng lên một cảnh tượng khủng khiếp: những sợi rễ cây khô gầy guộc, như những ngón tay xương xẩu, đang bò ra từ vách đá và lơ lửng trong không khí.

"Thanh! Cô ổn chứ?" Kha gọi to.

"Ổn," giọng Thanh vọng lên, có chút run rẩy. "Đây là 'Rễ Ràng Buộc' của Kẻ Gặt Hái. Chúng là rào chắn phòng thủ. Anh phải cẩn thận, đừng chạm vào chúng."

Kha dùng con dao găm khắc cổ lách qua những sợi rễ đang vươn ra. Chúng di chuyển chậm rãi, dường như bị thu hút bởi hơi ấm cơ thể Kha. Khi anh lỡ chạm nhẹ vào một sợi rễ, một cơn buốt giá lan tỏa qua tay anh, kèm theo một loạt những tiếng thì thầm vô nghĩa vang vọng trong đầu anh, những giọng nói của lòng tham và sự sợ hãi mà anh đã chứng kiến ở hai nạn nhân.

Cuối cùng, Kha chạm được xuống đáy giếng. Thanh đang đứng đó, khuôn mặt cô trắng bệch nhưng đôi mắt vẫn sáng quắc. Ánh đèn lồng dầu chiếu sáng một không gian ngầm nhỏ hẹp, ẩm ướt. Nơi đây không phải là một tầng hầm được xây dựng, mà là một hang động tự nhiên được mở rộng, với trần hang thấp và mặt đất đầy bùn lầy.

Ở trung tâm hang động, họ nhìn thấy nó. Đó là Nguồn Gốc.

Nó không phải là một cái cây, cũng không phải là một bình đựng tro cốt. Đó là một bệ đá cổ xưa, được bao bọc bởi một mạng lưới rễ cây màu đen đang phát sáng yếu ớt, những sợi rễ đó vươn lên và cắm sâu vào vách hang. Trên bệ đá là một vật thể hình người thu nhỏ, làm bằng đất sét khô, trông giống như một búp bê ma quái bị trói bằng dây gai và bị chôn sống. Khuôn mặt của búp bê đất sét này bị bóp méo trong nỗi thống khổ vĩnh cửu.

"Đây là vật hiến tế," Thanh thì thầm, "một vật hiến tế bị nguyền rủa để tạo ra sự ràng buộc và trừng phạt. Kẻ Gặt Hái Bóng Đêm không phải là linh hồn, nó là sự giận dữ của linh hồn này, bị Cây Trừng Phạt biến thành một công cụ săn mồi."

Khi Kha và Thanh tiến lại gần bệ đá, những sợi rễ cây bao quanh vật hiến tế đột ngột rung động dữ dội. Bóng tối trong góc hang động bắt đầu tụ lại, cô đặc lại thành một hình dáng cao lớn, gầy guộc. Đôi mắt đỏ rực không có đồng tử của nó nhìn thẳng vào Kha và Thanh. Đó là Kẻ Gặt Hái Bóng Đêm, và nó đã chờ đợi họ. Cuộc đối đầu không thể tránh khỏi đã bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×