ám ảnh thung lũng sương

Chương 10: Giờ Giao Ước và Cuộc Leo Tháp Tuyệt Vọng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự xuất hiện của Kẻ Giám Hộ Ám Ảnh trong căn phòng đá dưới lòng đất đã ngay lập tức thay đổi bản chất của cuộc đối đầu. Hắn ta không phải là người, mà là hiện thân của sự sắp đặt, một bóng ma được nuôi dưỡng bằng sự tuân thủ mù quáng và nỗi sợ hãi của Thị Trấn Phù Sinh. An Việt cảm thấy hơi thở lạnh lẽo từ hắn không phải là gió, mà là sự đông cứng của trật tự tuyệt đối. Mùi lưu huỳnh trong không khí càng trở nên nồng nặc, và tiếng kim loại nghiến ken két từ phía móng Tháp Đồng Hồ vang lên dồn dập, như tiếng tim của một con quái vật đang hưng phấn.

"Anh không hiểu sức mạnh của sự Bình Yên," Kẻ Giám Hộ nói, giọng hắn không phát ra từ miệng mà từ chính không khí xung quanh, một âm thanh vang vọng và phi nhân tính. "Anh đã phá vỡ sự cân bằng, và cái giá phải trả không chỉ là mạng sống của anh." Hắn ta bước một bước, và dưới chân hắn, những phiến đá đen dường như phát ra ánh sáng xanh lục nhạt từ hồ quang điện, tạo ra một vầng hào quang ma quái.

An Việt lùi lại, tay nắm chặt chiếc chìa khóa đồng. Anh hiểu rằng chiến đấu bằng vũ lực với một thực thể như thế này là điều vô nghĩa. "Sự bình yên của các người là sự im lặng của sự thật bị chôn vùi," An Việt đáp trả, giọng anh kiên quyết, "Các người đang hy sinh người vô tội, Linh, Hạ Vi, chỉ để mua chuộc một sự phồn thịnh giả tạo. Các người là những kẻ sát nhân cuồng tín!"

Lời buộc tội của An Việt dường như không làm Kẻ Giám Hộ dao động, mà ngược lại, lại khiến năng lượng xanh lục xung quanh hắn mạnh hơn. "Họ là những vết nứt, An Việt. Vết nứt trên bức tường trật tự mà chúng tôi đã dày công xây dựng. Mọi thứ ở Phù Sinh đều phải hoàn hảo. Đổi lại, Tháp Đồng Hồ sẽ bảo vệ chúng tôi khỏi mọi tai ương. Giờ Giao Ước sắp đến. Sự hy sinh của anh sẽ củng cố Giao ước thêm hai mươi năm nữa." Hắn ta giơ tay, một thứ ánh sáng mờ ảo tụ lại, hình thành nên một lưỡi kiếm dài, sắc lạnh.

An Việt biết đây là giây phút quyết định. Anh không còn thời gian để phân tích tâm lý hay đưa ra những suy luận trinh thám phức tạp. Anh phải hành động theo bản năng. Anh nhìn vào chiếc hộp diêm cũ trong túi, vật duy nhất anh còn sót lại từ căn nhà. Anh rút một que diêm, ánh lửa nhỏ bé và yếu ớt, nhưng lại là hy vọng cuối cùng của anh. Anh nhớ đến lời Linh: Tháp Đồng Hồ sợ sự hỗn loạn và không thể đoán trước.

Khi Kẻ Giám Hộ lao tới, lưỡi kiếm ánh sáng chém ngang không khí, An Việt gồng mình, dùng toàn bộ sức lực ném que diêm đang cháy vào hồ quang điện xanh lục ở giữa phòng. Hành động này là một sự ngẫu hứng điên rồ, nhưng nó tạo ra kết quả ngoài mong đợi.

Ngọn lửa nhỏ bé va chạm với năng lượng cực mạnh. Thay vì bị dập tắt, nó kích hoạt một phản ứng hóa học bùng nổ. Có lẽ có một loại khí tích tụ nào đó trong không gian ẩm thấp này. Một tiếng nổ lớn, khô khốc vang lên, theo sau là một luồng sáng chói lòa, màu xanh lục trộn lẫn màu cam rực. Căn phòng rung chuyển dữ dội.

Kẻ Giám Hộ Ám Ảnh thét lên một tiếng kêu đau đớn, không phải của thể xác, mà là của một thực thể bị phá vỡ trật tự. Hình dáng của hắn ta tan rã thành những vệt sương mù đen kịt, lùi lại và biến mất hoàn toàn vào bóng tối, để lại sự tĩnh lặng đáng sợ. Lưỡi kiếm ánh sáng rơi xuống, tan biến.

An Việt bị chấn động mạnh, ngã sấp mặt xuống đất, tai ù đi và mắt mờ mịt. Nhưng anh đã làm được. Anh đã tạo ra sự hỗn loạn, đánh bại hắn ta – ít nhất là tạm thời.

Anh lồm cồm bò dậy, ném tấm bản đồ vào túi và chạy thẳng đến cánh cửa sắt dưới móng Tháp. Không còn do dự, anh xoay mạnh chiếc chìa khóa đồng. Tiếng "cạch" khô khan vang lên, cùng lúc đó, những đường niêm phong xi măng cũ kỹ xung quanh cánh cửa bắt đầu nứt vỡ. Anh dùng vai húc mạnh, và cánh cửa nặng nề, rỉ sét hé mở, lộ ra một lối đi tối đen, dựng đứng lên cao.

Ánh đèn pin rọi vào bên trong. Đây không phải là một phòng kho, mà là một cầu thang xoắn ốc dốc đứng, được làm bằng thép và đồng. Bên trên, anh có thể nghe rõ ràng tiếng "cắc, cắc, cắc" của bánh răng lớn quay, tiếng vang vọng của bộ máy đếm ngược. Tháp Đồng Hồ không phải là một công trình kiến trúc đơn thuần, nó là một cỗ máy thời gian cổ xưa.

An Việt nhanh chóng trèo lên. Mỗi bước chân trên bậc thang thép rỉ sét tạo ra tiếng động lớn, vang vọng khắp tháp, như thể anh đang bước trên chính chiếc chuông đồng. Anh nhìn lên, thấy những chiếc dây cáp dày, những bánh răng cưa khổng lồ quay chậm rãi, dầu mỡ dính khắp nơi. Mùi dầu máy và đồng hun hòa quyện với mùi lưu huỳnh còn sót lại.

Anh nhận ra mình đang ở bên trong Tầng Cơ Khí, nơi vận hành Giờ Giao Ước.

Sau hàng chục mét leo trèo mệt mỏi, An Việt đến được một không gian rộng lớn hơn, nơi đặt bộ máy chính của Tháp. Anh ngước nhìn lên: một bánh xe đồng khổng lồ, cao hơn hai mét, đang quay chậm rãi, và ngay bên dưới nó là một mặt số lớn bằng đá granite. Trên mặt số đó không phải là con số 12, mà là ký hiệu cổ đại của Hội Đồng. Chiếc kim duy nhất, được làm bằng một loại kim loại đen bóng, đang nhích dần về vạch số cuối cùng.

Đồng hồ Phù Sinh không đếm thời gian trôi đi, nó đếm ngược đến sự kết thúc của một chu kỳ.

An Việt nhìn lên qua khung cửa sổ nhỏ hẹp của Tháp. Bên ngoài, sương mù đã trở nên dày đặc đến mức che khuất toàn bộ thị trấn. Anh chỉ có thể nhìn thấy đỉnh của Tháp, nơi chiếc chuông lớn đang treo lơ lửng. Tiếng kim loại nặng nề từ bộ máy vang vọng, làm run rẩy cả căn phòng.

Đột nhiên, từ một góc tối, anh nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt, nghẹt thở. Anh quay phắt lại. Ở đó, nằm co ro bên một bộ phận máy móc lớn, không ai khác chính là Linh. Cô bị trói chặt bằng dây thừng gai dầu, gương mặt nhợt nhạt, miệng bị bịt kín. Đôi mắt cô mở to, ánh lên sự tuyệt vọng và nỗi kinh hoàng khi nhìn vào chiếc kim đồng hồ đang nhích dần về đích.

Linh vẫn còn sống! Nhưng ngay khi An Việt vừa bước tới, một tiếng động lớn vang lên từ cầu thang thép phía dưới. Kẻ Giám Hộ Ám Ảnh đã trở lại, lần này với sự giận dữ và năng lượng đen tối mạnh mẽ hơn. Hắn ta không còn bị ánh sáng làm suy yếu, mà giờ đây, hắn đã được củng cố. Tiếng bước chân nặng nề vang vọng, báo hiệu sự trở lại của cơn ác mộng.

An Việt nhìn Linh, nhìn chiếc đồng hồ chỉ còn vài phút nữa là chạm vạch cuối, và nhìn về phía cầu thang tối om. Anh biết rằng anh không thể cứu Linh và ngăn cỗ máy cùng một lúc. Giờ Giao Ước đã đến.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×