ám ảnh thung lũng sương

Chương 11: Cao Trào Bên Trong Bộ Máy Thời Gian


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Việt đứng lặng, trái tim đập điên cuồng như một quả chuông nhỏ bên trong lồng ngực. Anh bị kẹp giữa hai lựa chọn không thể chấp nhận: cứu Linh, và chấp nhận để Giờ Giao Ước hoàn thành, củng cố sự thống trị của Hội Đồng thêm hai mươi năm nữa; hoặc ngăn cỗ máy, và Linh sẽ trở thành vật hy sinh đầu tiên của sự hỗn loạn. Chiếc kim đồng hồ khổng lồ chỉ còn cách vạch cuối cùng ba phút. Thời gian không chỉ là tiền bạc, nó là sinh mạng và là sự thật.

Tiếng bước chân nặng nề của Kẻ Giám Hộ Ám Ảnh vang vọng lên tầng cơ khí, hắn ta đã leo được một nửa cầu thang. Hắn không vội, sự tự tin của hắn đến từ niềm tin tuyệt đối vào trật tự của Tháp. An Việt nhìn Linh, cô gái bị trói bằng dây gai dầu, gương mặt cô nhợt nhạt và đau đớn, nhưng ánh mắt tuyệt vọng của cô đang cầu xin anh một điều: Đừng dừng lại. Cô biết rõ hậu quả của việc để Giờ Giao Ước xảy ra.

An Việt đưa ra quyết định trong chưa đầy một giây, quyết định điên rồ và duy nhất có thể xoay chuyển tình thế. Anh chạy đến bên Linh, thay vì cởi trói cho cô, anh lại nắm lấy một sợi dây cáp thép thô, dày bằng cổ tay, chạy dọc theo tường tháp. Anh kéo mạnh lưỡi dao gấp ra, chiếc dao này anh giấu trong đế giày, vũ khí cuối cùng của một người không còn gì để mất.

"Anh... anh định làm gì?" Linh cố gắng hét lên qua tấm vải bịt miệng, nhưng chỉ tạo ra những âm thanh nghẹt.

"Anh không thể cứu em ngay bây giờ, Linh!" An Việt hét lên, tiếng anh hòa lẫn với tiếng kim loại va đập của bộ máy. "Nhưng anh có thể đảm bảo rằng em sẽ không chết vô ích!"

Anh dùng hết sức lực, lưỡi dao thép mài dũa sắc bén cắm vào sợi dây gai dầu. Dây gai dai và cũ kỹ, mỗi nhát cắt đều phải dùng toàn bộ cơ bắp. Sau hai nhát cắt nhanh như chớp, An Việt kéo mạnh dây thừng lỏng ra. Anh không hoàn toàn cởi trói cho cô, chỉ làm lỏng dây ở tay và chân cô đủ để cô có thể cử động và tự thoát ra sau. "Tự cứu mình, Linh! Anh phải phá hủy nó!"

Anh lập tức quay lưng lại, chạy về phía bộ máy chính. Kẻ Giám Hộ Ám Ảnh đã bước lên tầng, hắn đứng sừng sững, thân hình đen kịt hòa vào bóng tối và dầu mỡ. Hắn không còn lưỡi kiếm ánh sáng, thay vào đó, toàn bộ căn phòng dường như bị hắn điều khiển. Những bánh răng cưa lớn bắt đầu quay nhanh hơn, tiếng kim loại va đập dữ dội hơn, như tiếng thét của một con quái vật cơ khí.

"Ngươi sẽ không chạm vào nó!" Kẻ Giám Hộ gầm lên, giọng nói lần này rõ ràng hơn, mang theo sự tức giận lạnh lẽo.

Hắn ta không chạy. Hắn giơ hai tay lên, và những sợi xích thép dày, dùng để giữ thăng bằng cho bộ máy, đột nhiên bị giật mạnh, bật ra khỏi móc khóa. Những sợi xích thép văng vào không khí như những con rắn độc, lao thẳng về phía An Việt.

An Việt né được sợi xích thứ nhất, nó cày sâu vào tường đá sau lưng anh, bụi đá vỡ tung. Anh không có thời gian để sợ hãi. Tâm trí trinh thám của anh hoạt động với tốc độ kinh hoàng: Phải tạo ra sự hỗn loạn. Phải tạo ra sự phá hủy vật lý ngay tại điểm trung tâm của trật tự. Anh nhắm vào Bánh Xe Đồng Khổng Lồ.

Anh tiếp cận Bánh Xe Đồng, nơi chiếc kim đen bóng đang nhích dần về vạch cuối. Anh nhận ra trục của bánh xe được giữ chặt bằng một chốt đồng lớn, nơi dầu mỡ liên tục chảy ra. Nếu chốt này bị phá hủy, toàn bộ bộ máy sẽ mất cân bằng.

Trong khi đó, Linh, người đã được giải thoát một phần, đang lồm cồm bò khỏi chỗ bị trói. Cô nhìn thấy sợi xích thứ ba sắp lao vào An Việt, cô hét lên một tiếng cảnh báo yếu ớt, rồi dùng hết sức lực ném một chiếc đèn dầu cổ (từ bộ phận bảo trì) vào Kẻ Giám Hộ. Chiếc đèn dầu vỡ tan, dầu loang lổ trên người hắn, nhưng hắn không quan tâm.

Kẻ Giám Hộ Ám Ảnh nhìn An Việt, hắn nhận ra ý định của anh. Hắn ta không thể để An Việt phá hủy bộ máy. Hắn tăng tốc, lao thẳng về phía trục bánh xe.

An Việt và Kẻ Giám Hộ Ám Ảnh gặp nhau ngay tại trục trung tâm. Kẻ Giám Hộ tóm lấy cổ An Việt, lực tay hắn ta mạnh mẽ đến mức anh cảm thấy xương sườn mình sắp gãy. Mùi tanh tưởi, lạnh lẽo của thực thể này xộc vào mũi anh.

"Ngươi không thể thắng được Trật Tự, kẻ ngoại lai!" Hắn rít lên, bắt đầu bóp mạnh.

An Việt, mặc dù sắp ngạt thở, vẫn cố gắng giữ lại chiếc dao gấp. Anh dồn toàn bộ adrenaline còn lại, cắm lưỡi dao vào cánh tay của Kẻ Giám Hộ. Máu không chảy ra, nhưng một thứ chất lỏng màu đen, nhớt dính tuôn ra. Kẻ Giám Hộ Ám Ảnh đau đớn, hắn buông An Việt ra, tiếng thét của hắn không phải là tiếng la hét, mà là tiếng kim loại cọ xát.

An Việt ngay lập tức lợi dụng sơ hở. Anh lùi lại, rồi dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể mình lao thẳng vào chốt đồng lớn. Lưỡi dao không đủ mạnh, nhưng lực va chạm kết hợp với sự mất cân bằng của Tháp Đồng Hồ đã làm được điều đó. Chốt đồng nứt ra, và một tiếng "KÍÍÍTTT" khủng khiếp vang lên, kéo dài như một lời than khóc.

Bánh Xe Đồng Khổng Lồ lập tức mất đi sự cân bằng. Nó lắc lư, rung chuyển, rồi bắt đầu quay nhanh đến mức điên cuồng, không còn theo nhịp điệu chậm rãi, đều đặn của Giờ Giao Ước nữa. Chiếc kim đen bóng, chỉ còn cách vạch cuối cùng vài milimet, đột ngột bị giật ngược lại, rồi quay loạn xạ.

Sự Hỗn Loạn đã được tạo ra.

Ngay lập tức, hiệu ứng dây chuyền xảy ra. Tiếng chuông lớn trên đỉnh Tháp bắt đầu reo inh ỏi, không phải một tiếng chuông trang trọng, mà là một tiếng kêu thất thanh, điên cuồng, loạn nhịp. Từ bên ngoài Tháp, An Việt có thể nghe thấy tiếng la hét và hoảng loạn của người dân Thị Trấn Phù Sinh. Họ đã nhận ra Giờ Giao Ước đã bị phá vỡ.

Kẻ Giám Hộ Ám Ảnh, chứng kiến sự sụp đổ của Trật Tự, phát ra một tiếng gầm đầy tuyệt vọng. Hắn lao về phía An Việt, không phải để giết, mà để ngăn anh tiếp tục phá hoại.

Nhưng An Việt đã sẵn sàng. Anh chạy đến mép bánh xe đang quay cuồng, nắm lấy một thanh giằng thép. "Linh! Anh cần em!"

Linh, giờ đã tự thoát ra, hiểu ý anh. Cô nhanh chóng dùng sợi dây gai dầu vừa cởi trói để tạo thành một chiếc thòng lọng, ném nó vào một bộ phận máy móc đối diện. Cùng lúc đó, An Việt dùng hết sức lực, kéo mạnh thanh giằng thép, làm cho Bánh Xe Đồng quay nhanh hơn.

Sự va chạm cuối cùng. Bánh xe đồng khổng lồ, quay quá tốc độ, cuối cùng chịu không nổi lực ly tâm, nó vỡ tan. Những mảnh đồng, thép, và đá granite văng ra khắp căn phòng, tạo thành một cơn mưa mảnh vỡ chết người.

Tháp Đồng Hồ im bặt. Giờ Giao Ước đã bị phá hủy.

Trong lúc hỗn loạn, Kẻ Giám Hộ Ám Ảnh bị những mảnh vỡ kim loại găm vào người. Hắn thét lên, không phải tiếng kim loại nữa, mà là tiếng của hàng trăm giọng nói cùng hòa quyện vào nhau, tiếng kêu than của tất cả linh hồn đã bị hy sinh. Hình dáng của hắn ta mờ đi, tan biến hoàn toàn, không còn sự tồn tại.

An Việt và Linh, bị che chắn bởi bộ máy đã sụp đổ, nhìn nhau. Họ đã thành công, nhưng cái giá phải trả cho sự hỗn loạn này là gì? Bên ngoài, tiếng còi xe cảnh sát, tiếng thét thất thanh, và tiếng chuông reo loạn xạ báo hiệu rằng ác mộng chỉ mới bắt đầu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×