Sau tiếng vỡ vụn kinh hoàng của Bánh Xe Đồng Khổng Lồ, một sự im lặng chết chóc bao trùm Tầng Cơ Khí. An Việt và Linh tựa vào những thanh giằng thép bị cong vênh, thở dốc, tai họ vẫn còn ù đi vì tiếng chuông loạn xạ và vụ nổ kim loại. Kẻ Giám Hộ Ám Ảnh đã tan biến hoàn toàn, chỉ còn lại vệt chất lỏng đen nhớt bám trên đá lạnh. Họ đã thắng, nhưng chiến thắng này mang theo dư vị của sự hủy diệt.
"Chúng ta... chúng ta đã làm được?" Linh thều thào, giọng cô run rẩy không phải vì sợ hãi, mà vì cảm giác choáng ngợp trước những gì họ vừa giải phóng.
An Việt không trả lời. Anh tiến lại gần khung cửa sổ hẹp của Tháp, nhìn xuống Thị Trấn Phù Sinh. Cái nhìn này kinh hoàng hơn bất kỳ vụ án nào anh từng điều tra. Sương mù, vốn là một lớp áo choàng mờ ảo, giờ đây đã biến thành những cột xoáy đen ngòm, cuộn lên dữ dội từ mặt đất. Ánh đèn vàng ấm áp của thị trấn đã vụt tắt, thay vào đó là thứ ánh sáng đỏ, nhấp nháy từ bên trong những biệt thự đá xám.
Sự "hoàn hảo" đã biến mất. Những đường lát đá lát cổ kính bắt đầu nứt vỡ, cây thường xuân trên tường các ngôi nhà héo rũ, chuyển sang màu đen khô quắt chỉ trong vài giây. Tiếng la hét và gào thét từ bên ngoài không phải là tiếng hoảng loạn thông thường, mà là tiếng kêu thảm thiết của những người vừa bị tước đoạt thứ gì đó thiêng liêng và vô giá.
"Linh, chúng ta phải đi ngay," An Việt nói, nắm lấy tay cô. Anh biết rằng sự hỗn loạn này sẽ sớm biến thành cơn thịnh nộ nhằm vào họ, những kẻ đã phá hủy Giờ Giao Ước, phá hủy sự tồn vong của họ. "Họ sẽ nhận ra chúng ta là nguyên nhân."
Họ nhanh chóng tìm kiếm một lối thoát. Cầu thang xoắn ốc bên dưới đã bị chặn bởi những mảnh vỡ từ bộ máy. Linh, với sự am hiểu về kiến trúc cổ của Tháp, chỉ ra một cửa sập nhỏ, ẩn sau một tấm áp phích bằng đồng cũ kỹ. "Lối thoát hiểm dành cho thợ đồng hồ," cô giải thích.
Cửa sập dẫn họ xuống tầng trệt Tháp Đồng Hồ. Vừa đặt chân xuống mặt đất, họ đã cảm nhận được sự thay đổi của thị trấn. Không khí đặc quánh mùi lưu huỳnh và mùi ẩm mốc của đất bị đào xới.
Họ len lỏi qua những con phố vắng tanh, nơi mà vài giờ trước còn là nơi cư ngụ của sự yên bình giả tạo. Bây giờ, những căn biệt thự đóng kín cửa sổ như những con mắt giận dữ. An Việt nhìn thấy một điều kinh hoàng: một nhóm người dân, vốn là những công dân kiểu mẫu của Phù Sinh, đang tụ tập ở ngã tư, không phải để giúp đỡ nhau, mà để tranh cãi và giằng co một thứ gì đó. Gương mặt họ méo mó, sự điềm tĩnh thường ngày đã bị thay thế bằng vẻ hung dữ, cuồng loạn.
Họ tìm thấy Cửa Hàng Bách Hóa Cũ của Linh. Cánh cửa kính đã bị đập vỡ, đồ đạc bên trong bị lật tung. Dường như đã có một cuộc truy lùng, và Linh là mục tiêu.
"Họ tìm kiếm em," Linh khẽ thì thầm. "Khi Giờ Giao Ước bị phá vỡ, sự hoàn hảo của họ cũng tan biến. Mọi tội lỗi, mọi sự thật bị chôn vùi trong 20 năm qua đều trỗi dậy. Họ đang quay lại là chính họ, những kẻ khao khát trật tự và sẵn sàng giết người để lấy lại nó."
Khi An Việt và Linh ẩn mình sau bức tường đá đổ nát, họ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, nhưng đó không phải là tiếng còi cứu hộ. Chiếc xe của Cảnh sát trưởng Hoàng trườn qua, đèn pha đỏ rực rọi quét qua các con hẻm. Trên thùng xe, An Việt nhìn thấy Cảnh sát trưởng Hoàng và hai người đàn ông khác. Họ không mặc đồng phục cảnh sát, mà là trang phục đen, có vẻ là đồng phục của Hội Đồng. Trên tay họ là những chiếc đuốc rực lửa, và trên gương mặt Cảnh sát trưởng Hoàng không còn là sự giả tạo, mà là sự căm phẫn của một kẻ vừa mất đi tất cả.
"An Việt! Linh! Các người không thể trốn thoát khỏi Phù Sinh!" Giọng Hoàng gầm lên, vang vọng trong màn sương mù đặc quánh. "Các người đã giải phóng Quỷ dữ! Và giờ đây, chính các người phải là người bù đắp cho Trật Tự!"
Sự thật đã rõ ràng: Giờ Giao Ước không chỉ là một nghi thức ma quái; nó là một sợi dây trói buộc tâm trí của toàn bộ cư dân. Khi sợi dây đứt, họ không trở nên tự do, mà trở nên điên loạn, bị chi phối bởi bản năng sợ hãi và khao khát trả thù.
An Việt nắm chặt bàn tay Linh. "Không thể đấu tay đôi với họ, họ quá đông và đang trong trạng thái mất kiểm soát. Chúng ta phải tìm đường ra khỏi thị trấn này, ngay bây giờ. Có lối nào khác dẫn đến bên ngoài Thung Lũng Sương không?"
Linh chỉ vào một con hẻm tối tăm, dẫn về phía Tây, nơi có một dòng suối nhỏ. "Đường mòn cũ... dẫn ra khỏi thung lũng. Nhưng nó đi qua Nhà Thờ Phù Sinh. Nơi đó là trung tâm tinh thần của Hội Đồng."
Họ biết rằng đó là con đường nguy hiểm nhất, nhưng cũng là con đường duy nhất. Họ chạy xuyên qua những con hẻm, né tránh những nhóm người dân đang gào thét và phá hoại. Họ phải giữ im lặng tuyệt đối, vì bất kỳ tiếng động nhỏ nào cũng sẽ biến họ thành con mồi.
Khi đến gần Nhà Thờ, An Việt và Linh phải dừng lại. Khung cảnh trước Nhà Thờ không phải là sự hỗn loạn, mà là một sự tĩnh lặng kinh dị. Hàng chục người dân Thị Trấn Phù Sinh đang quỳ gối trên quảng trường lát đá, đầu cúi thấp, miệng lẩm bẩm những lời cầu nguyện cổ xưa bằng một thứ ngôn ngữ gần như không thể nhận ra. Phía trước họ, Bà Trân, người phụ nữ hiền lành từng đưa chìa khóa nhà cho An Việt, đang đứng giữa, cầm một chiếc lư hương đang bốc khói đen. Bà ta không có vẻ gì là sợ hãi hay điên loạn; bà ta đang điều khiển nỗi sợ hãi đó.
Bà Trân ngước mắt lên, đôi mắt hiền từ thường ngày giờ đây lạnh lẽo và sắc bén. Bà ta nhìn thẳng vào nơi An Việt và Linh đang ẩn nấp. "Chúng ta không thể để sự hỗn loạn này tiếp diễn," bà ta nói, giọng bà ta vang vọng khắp quảng trường. "Chúng ta phải tái thiết lập Giao Ước. Chúng ta cần một vật tế mới, mạnh mẽ hơn. Hãy tìm hai kẻ đã phá hủy trật tự. Đem chúng đến Tháp Đồng Hồ. Ngay bây giờ!"
An Việt và Linh biết rằng họ không chỉ phải chạy trốn Hội Đồng nữa; họ phải trốn thoát khỏi một giáo phái cuồng tín đang muốn họ chết để khôi phục sự hoàn hảo. Họ lùi lại, bắt đầu chạy về phía dòng suối nhỏ, với sự truy đuổi của những con người mù quáng và điên loạn của Phù Sinh.