An Việt và Linh lùi lại trong bóng tối, hơi thở bị nén chặt bởi sự tĩnh lặng đáng sợ của quảng trường Nhà Thờ. Nơi đó không phải là sự hỗn loạn như những nơi khác, mà là một sự cuồng tín có tổ chức. Hàng chục người dân quỳ gối dưới sự chỉ huy của Bà Trân, những lời lẩm bẩm cầu nguyện của họ tạo ra một âm thanh đều đặn, rợn người, như tiếng côn trùng ma quái đang gặm nhấm sự tỉnh táo.
Bà Trân, đứng giữa, giờ đây không còn là người phụ nữ hiền từ nữa. Bà ta là hiện thân của Hội Đồng, là nữ tế cấp cao nhất, đôi mắt bà ta nhìn xuyên qua bóng đêm, dò xét từng góc khuất. "Chúng không thể đi xa," bà ta gằn giọng, "Sương Mù đã khóa lối ra rồi. Chúng ta chỉ cần bao vây và chờ đợi."
An Việt biết rằng anh phải hành động trước khi những lời cầu nguyện đó biến thành một lời nguyền ma quái. Anh kéo Linh, chạy xuyên qua con hẻm tối tăm dẫn đến dòng suối nhỏ. Con hẻm chật hẹp, ẩm ướt, đầy rêu phong và mạng nhện giăng mắc, tạo ra cảm giác ngột ngạt, bẩn thỉu hoàn toàn đối lập với vẻ ngoài hoàn mỹ của Phù Sinh.
Họ đến mép dòng suối. Nước suối bình thường trong vắt giờ đây có màu nâu đục, mang theo mùi tanh nồng khó chịu và một thứ ánh sáng xanh lập lòe từ dưới đáy. Con đường mòn cũ chạy dọc theo bờ suối, gần như bị cây cỏ dại che khuất hoàn toàn. "Đây là lối thoát," Linh khẽ nói, chỉ tay vào lối mòn, "Nó rất dài và nguy hiểm. Không ai sử dụng nó nữa."
Họ bắt đầu chạy, dòng suối ở bên phải, vách đá dựng đứng phủ đầy dây leo ở bên trái. Không khí nơi đây lạnh lẽo hơn, và An Việt cảm thấy như thể những cây cổ thụ xung quanh đang nghiêng mình, theo dõi từng bước chân của họ. Tiếng nước chảy róc rách kết hợp với tiếng lá khô xào xạc phía sau tạo nên một bản giao hưởng kinh dị.
Sau khoảng mười phút chạy, Linh đột nhiên dừng lại, nắm chặt cánh tay An Việt. "Khoan đã," cô thở dốc. "Có cái gì đó đang ở trong nước."
An Việt rọi đèn pin xuống dòng suối. Ở dưới đáy nước đục ngầu, anh nhìn thấy một vật thể. Anh dùng một cành cây gạt qua lớp bùn, và nhận ra đó là một chiếc giày da nam cũ, kích cỡ lớn. Chiếc giày không hề bị rách nát, nó gần như mới, nhưng lại ngập trong bùn. Đây là dấu vết của một người khác.
"Có lẽ là người đi lạc," An Việt cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
"Không, anh không hiểu," Linh nói, vẻ mặt cô tái mét. "Đôi giày này... nó là của ông nội em. Ông ấy mất tích từ hai mươi năm trước, ngay trước vụ Hạ Vi. Ông ấy bị cho là đã bỏ đi vì mắc nợ, nhưng đây là lý do tại sao gia đình em không bao giờ tin điều đó."
Sự thật lạnh lẽo đập vào mặt An Việt. Dòng suối này không chỉ là một lối thoát, nó còn là một nghĩa địa bị lãng quên, chôn giấu những bí mật mà Hội Đồng đã muốn xóa sạch. Giờ Giao Ước không chỉ hy sinh một người mỗi chu kỳ, mà còn loại bỏ bất kỳ ai dám nghi ngờ hoặc cố gắng trốn thoát.
Ngay lúc đó, một tiếng động lớn, giòn giã vang lên từ vách đá phía trên. Một hòn đá lớn lăn xuống, suýt trúng đầu An Việt. Anh ngước nhìn lên. Đứng trên vách đá cheo leo, tay cầm một chiếc đuốc rực lửa, chính là Cảnh sát trưởng Hoàng.
"Các người nghĩ rằng Thị Trấn Phù Sinh sẽ để các người mang sự thật ra ngoài sao, đồ ngu xuẩn!" Hoàng gầm lên. Hắn ta ném chiếc đuốc xuống. Ngọn lửa rơi xuống những cành cây khô, bắt đầu bén cháy dữ dội.
Đám cháy lan nhanh, chặn lại lối đi phía sau họ. An Việt và Linh bị kẹt. Phía trước là con đường mòn đầy rẫy bất trắc, phía sau là ngọn lửa và Cảnh sát trưởng Hoàng đang tìm cách leo xuống.
Hoàng bắt đầu trèo xuống. Khuôn mặt hắn ta méo mó vì sự căm phẫn, hắn không còn vẻ lãnh đạm của một sĩ quan cảnh sát nữa, mà là sự tàn bạo của một con thú săn mồi. "Chính các người đã đưa Linh Hồn Vô Địch trở lại! Chúng tôi đã sống trong ánh sáng, và các người đã mang bóng tối đến!"
An Việt nhận ra Linh Hồn Vô Địch mà Hoàng nhắc đến có thể là chính Hạ Vi, hoặc là bất kỳ thực thể nào đã bị Giờ Giao Ước trấn áp. "Ông đã giết Hạ Vi và ông nội cô ấy! Ông là kẻ điều hành cuộc thảm sát này!"
"Không phải tôi giết! Mà là sự cần thiết!" Hoàng hét lên, hắn ta đã đặt chân xuống đất, cách họ chỉ vài mét. Hắn ta rút ra một con dao săn to bản, ánh thép lạnh lẽo dưới ánh lửa bập bùng. "Trật tự phải được khôi phục, và máu của các người sẽ rửa sạch hỗn loạn này!"
Linh đột nhiên đẩy An Việt sang một bên, cô rút ra một vật gì đó từ trong túi áo khoác. Đó là một chiếc máy ảnh chụp lấy liền cũ kỹ, loại mà Linh luôn mang theo. Cô không nhằm vào Hoàng, mà cô nhằm vào một vách đá phía trên hắn.
Click.
Ánh đèn flash sáng chói, cực mạnh, lóe lên trong chốc lát. Cảnh sát trưởng Hoàng, vừa bước ra từ bóng tối, bị ánh sáng mạnh đột ngột làm cho choáng váng, hắn ta phải đưa tay che mắt.
"Chạy đi, An Việt!" Linh hét lên.
An Việt không ngần ngại, anh nắm lấy tay Linh. Cảnh sát trưởng Hoàng, mắt vẫn còn lóa, lao tới một cách mù quáng. Hắn ta không chạm được vào họ, nhưng chiếc dao săn đã rạch một đường vào cánh tay Linh.
Máu chảy ra. Linh rên lên một tiếng đau đớn, nhưng vẫn cố gắng chạy. Mùi máu tươi trong không khí kích hoạt điều gì đó kinh khủng hơn. Từ dòng suối, những bọt khí xanh lục bắt đầu nổi lên dày đặc, và dòng nước đục ngầu đột nhiên chuyển động một cách dữ dội.
Họ vừa chạy được vài bước, thì một vật thể nặng nề, dính nhớt bắn ra khỏi mặt nước, quấn chặt lấy chân Linh. Đó là một sợi rễ cây lớn, màu đen thẫm, nhưng lại có vẻ ngoài ẩm ướt, trơn trượt như một con đỉa khổng lồ. Linh ngã xuống, bị kéo mạnh về phía dòng suối.
"Cứu em!" Linh hét lên, ánh mắt cô đầy kinh hoàng khi cô bị kéo về phía nơi chiếc giày của ông cô đã bị chôn vùi.
An Việt giật mạnh Linh lại, nhưng lực kéo từ dòng suối quá lớn. Anh nhìn thấy Cảnh sát trưởng Hoàng đang tiến đến, điên cuồng và khát máu. Họ đang bị kẹt giữa hai con quái vật: một con người cuồng tín và một thực thể ma quái của Thị Trấn Phù Sinh. Anh phải cắt đứt sợi rễ cây đó, ngay lập tức, nếu không cả hai sẽ bị kéo xuống vĩnh viễn.
Anh rút chiếc dao gấp của mình ra, cắm sâu vào sợi rễ cây đen.