Việc trốn thoát khỏi căn hầm tại Biệt thự số 3 chỉ là sự khởi đầu của cơn ác mộng. Bùn đất và rêu mốc bám đầy người An Việt không chỉ làm chậm bước chạy, mà còn làm rách nát lớp áo, mỗi cử động là một nhát cứa đau đớn từ những vết xước. Anh chạy trối chết qua những con hẻm phụ, nơi ánh sáng đèn đường bị sương mù nuốt chửng, chỉ còn lại những bóng đổ hình thù kỳ quái. Điều đáng sợ nhất không phải là tiếng bước chân truy đuổi dồn dập, mà là sự im lặng. Kẻ giám hộ không chạy theo; hắn chỉ cần đứng đó, bởi vì hắn biết rằng toàn bộ Thị Trấn Phù Sinh là một cơ chế săn mồi.
An Việt băng qua một vườn hoa cẩm tú cầu, nghe rõ tiếng chuông gió va vào nhau yếu ớt, tưởng chừng như tiếng thì thầm của thị trấn. Anh liếc nhìn lên: những cánh cửa sổ gỗ sồi tối om, nhưng anh có cảm giác như hàng trăm đôi mắt vô hình đang dán chặt vào anh. Sự tĩnh lặng của Phù Sinh đột nhiên trở thành một áp lực vật lý, một lời cảnh báo lạnh buốt. Anh nhớ lại lời nói uy quyền của kẻ giám hộ: "Sương mù sẽ tìm thấy anh."
Khi anh lao ra con đường chính dẫn về nhà thuê của mình, anh nhìn thấy. Cách đó khoảng 50 mét, một chiếc ô tô màu đen, sạch sẽ, đang đậu im lìm. Đó là chiếc xe của Cảnh sát trưởng Hoàng. Không có còi báo động, không có đèn chớp, chỉ có một người đàn ông mặc đồng phục đứng dựa vào xe, tay giữ một khẩu súng lục. Anh ta không hề nhìn An Việt, nhưng tư thế đứng và hướng nhìn của anh ta lại hoàn toàn hướng về ngôi nhà của An Việt. Đây không phải là một cuộc tuần tra ngẫu nhiên; đó là một hàng rào chặn cuối cùng.
An Việt đổi hướng, lao vào một con hẻm cụt khác, buộc phải vòng qua một lối đi nhỏ dẫn ra phía sau nhà mình. Anh phải hành động nhanh chóng. Nếu Cảnh sát trưởng Hoàng đã ở đó, thì có nghĩa là Hội Đồng đã cử người giám sát anh ngay từ lúc anh đến Phù Sinh, và việc anh bước vào Biệt thự số 3 chỉ là một tín hiệu để khởi động cỗ máy thanh trừng. Anh đã bị giăng bẫy quá hoàn hảo.
Anh cuối cùng cũng đến được ngôi nhà của mình. Anh đẩy cánh cửa sau và khụy xuống sàn gỗ. Căn nhà vẫn tĩnh lặng, nhưng sự tĩnh lặng này giờ đây mang tính nhạo báng. Anh nhanh chóng khóa tất cả các cửa, kéo rèm che kín, rồi lao vào phòng tắm. Anh cởi bỏ lớp quần áo rách nát và dính bùn, vội vàng lau rửa qua loa vết máu và đất cát trên người. Anh biết mình không có thời gian, nhưng anh cần phải có một chút sự tỉnh táo.
Anh lấy chiếc máy ảnh kỹ thuật số và lọn tóc. Lọn tóc Hạ Vi được buộc bằng sợi ruy băng trắng, mềm mại và lạnh buốt, như một vật kỷ niệm bi thương. Anh mở máy ảnh, tay run rẩy xem lại những bức ảnh anh đã chụp vội vàng trong căn hầm. Hình ảnh chiếc ghế trói buộc, những biểu tượng rùng rợn, và chiếc huy hiệu Tháp Đồng Hồ. Bằng chứng rõ ràng về một tội ác kinh hoàng đã bị thị trấn che giấu trong hai thập kỷ.
Điều quan trọng nhất bây giờ là liên lạc với Linh. Cô là hy vọng duy nhất của anh.
An Việt rút điện thoại di động ra. Đúng như dự đoán, không có tín hiệu mạng di động. Thị trấn này có thể có mọi thứ hoàn hảo, nhưng mạng lưới liên lạc lại yếu ớt một cách đáng ngờ. Đây là cách Hội Đồng đảm bảo mọi bí mật đều ở lại Phù Sinh. Anh thử kết nối Wi-Fi, nhưng mạng nhà anh đã bị ngắt, và mạng của những nhà lân cận đều được mã hóa.
Tuyệt vọng, anh nhớ lại chi tiết trong cuộc trò chuyện với Linh: cô ấy sử dụng một chiếc máy tính cổ và thích dùng các phương thức giao tiếp cũ. Anh tìm thấy chiếc laptop cá nhân của mình, bật lên, và cắm dây cáp Ethernet cũ vào cổng. Anh thử truy cập vào một diễn đàn ẩn danh mà các nhà văn trinh thám thường dùng để trao đổi thông tin.
Màn hình hiện lên: Kết nối thất bại.
Anh thử lại, thử lại, và thử lại. Cuối cùng, sau khoảng năm phút căng thẳng, màn hình hiển thị: Đã kết nối. Một đường truyền internet chậm chạp, có lẽ là một đường dây dự phòng cũ kỹ mà Hội Đồng đã quên ngắt.
Anh nhanh chóng truy cập vào một ứng dụng nhắn tin bảo mật mà Linh đã đề cập. Anh gửi một tin nhắn ngắn gọn, mã hóa, đến tài khoản của cô: "Hộp Sắt. Căn hầm. Bằng chứng. Cần gặp ở Tháp Đồng Hồ. Gấp." Anh không dám gửi ảnh qua đường truyền chậm này.
Gần như ngay lập tức, một tin nhắn trả lời đến, ngắn gọn và lạnh lùng: "Không phải Tháp. Cửa hàng Bách Hóa Cũ. Mười phút. Đừng mang theo bằng chứng. Họ đang theo dõi."
An Việt cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Linh đã cảnh báo anh về việc bị theo dõi, nhưng cô ấy cũng biết anh vừa trốn thoát khỏi căn hầm và bằng chứng đang ở đâu. Điều này có nghĩa là cô ấy đã theo dõi anh, hoặc cô ấy là một phần của Hội Đồng. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng vào cô.
Anh thu thập mọi thứ: chiếc máy ảnh, cuộn tóc Hạ Vi, và cuốn nhật ký cũ. Anh không thể mang chúng theo. Anh cần giấu chúng ở một nơi an toàn, nơi mà ngay cả khi anh bị bắt, bằng chứng vẫn sẽ tồn tại. Anh tìm đến tấm ván sàn mà anh đã tìm thấy chiếc hộp sắt. Anh đặt chiếc máy ảnh, cuộn tóc và nhật ký vào trong chiếc hộp, sau đó đặt chiếc hộp sắt vào khoang rỗng dưới sàn nhà và cố gắng đóng tấm ván lại.
Đúng lúc đó, tiếng động mạnh vang lên từ bên ngoài. Đó không phải là tiếng đập cửa, mà là tiếng nhiều người đi bộ cùng lúc trên lớp sỏi phía trước. Sau đó là tiếng Bà Trân, giọng nói ngọt ngào thường lệ giờ đây mang một sự lạnh lùng chết chóc. "An Việt ơi, anh có nhà không? Chúng tôi nghe thấy tiếng động. Cảnh sát trưởng muốn hỏi anh vài điều về vụ mất cắp đêm nay."
An Việt biết đó là trò chơi kết thúc. Anh không còn mười phút nữa. Anh nhìn quanh, cố gắng tìm một lối thoát. Trong góc phòng giặt cũ kỹ, anh nhìn thấy một ô cửa sổ nhỏ xíu, thường dùng để thông gió. Nó quá nhỏ, nhưng là lựa chọn duy nhất.
Anh lao đến ô cửa, dùng hết sức bình sinh để cạy khóa và đẩy mạnh. Chiếc khung gỗ kẹt lại, nhưng cuối cùng cũng bật ra. Anh ép mình lách qua, cảm nhận được khung gỗ nghiến vào ngực và vai anh. Anh rơi xuống bụi cây rậm rạp phía sau nhà, người dính đầy lá khô và mảnh cây.
Phía trước, An Việt nghe thấy tiếng cánh cửa chính bị đẩy mạnh và tiếng Cảnh sát trưởng Hoàng gầm lên: "Hắn ta không ở đây! Hắn đã chạy trốn! Phong tỏa toàn bộ khu vực, không để hắn mang bất cứ thứ gì ra khỏi thị trấn!"
An Việt bò đi trong bóng tối, hướng về Cửa hàng Bách Hóa Cũ. Anh biết rằng mỗi con phố, mỗi ngõ hẻm giờ đây đều là một cái bẫy, và Linh có thể là thiên thần cứu rỗi hoặc là kẻ đưa anh vào bẫy cuối cùng. Dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng phải đến điểm hẹn.