ám ảnh thung lũng sương

Chương 6: Cuộc Gặp Mặt Trong Cửa Hàng Bách Hóa Cũ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khoảng cách từ nhà thuê của An Việt đến Cửa hàng Bách Hóa Cũ chỉ vỏn vẹn gần một cây số, nhưng đối với anh lúc này, nó chẳng khác nào một chặng đường xuyên qua chiến trường. Làn sương mù ban đêm của Phù Sinh, vốn là biểu tượng cho sự bí ẩn, giờ đây trở thành đồng minh duy nhất của anh. Anh cúi gập người, di chuyển men theo những bức tường rêu phong, hơi thở gấp gáp như một lưỡi dao cứa vào phổi.

Anh nhanh chóng nhận ra mô hình truy đuổi của Hội Đồng. Đây không phải là một cuộc truy lùng hỗn loạn; đây là một hoạt động có tổ chức và lạnh lùng. Không chỉ có Cảnh sát trưởng Hoàng và những người mặc đồng phục, mà còn có những người dân thường. Họ đứng thành các nhóm nhỏ ở những ngã tư chính, tay cầm đèn pin, ánh mắt quét qua từng góc khuất. Họ không hề la hét, không hề hoảng loạn, chỉ là những cái bóng im lặng, hiệu quả một cách đáng sợ. Sự hoàn hảo của Phù Sinh được duy trì bởi một mạng lưới giam giữ tự nguyện.

Một lần, An Việt suýt bị một người phụ nữ lớn tuổi, có mái tóc tết gọn gàng, bắt gặp. Bà ta, với chiếc đèn pin chiếu thẳng vào chỗ anh ẩn nấp, khuôn mặt bà ta không biểu lộ chút sợ hãi hay ngạc nhiên nào, chỉ có sự quyết tâm kiên định. An Việt phải ép sát mình vào một thùng rác cũ nát, giữ chặt hơi thở, chờ đợi. Bà ta quét đèn pin đi, chậm rãi, nhưng anh cảm nhận được sự nghi ngờ vẫn còn vương lại trong không khí.

Anh nhận ra rằng mình đang chạy trốn khỏi toàn bộ cộng đồng, không phải chỉ một vài cá nhân. Mỗi cánh cửa sổ đóng kín, mỗi ánh đèn đường mờ ảo đều là một con mắt giám sát. Điều này củng cố giả thuyết kinh hoàng về Nghi Thức Cổ Xưa và sự đồng thuận tập thể của thị trấn. Tất cả mọi người ở đây đều là thành viên, đều là kẻ thủ ác.

Cuối cùng, sau những giây phút trốn tránh nghẹt thở, An Việt đến được Cửa hàng Bách Hóa Cũ. Nó là một tòa nhà ba tầng bằng gạch đỏ sẫm, tương phản hoàn toàn với kiến trúc đá xám của Phù Sinh. Cửa hàng này đã đóng cửa từ lâu, các ô cửa sổ tầng dưới được bịt bằng ván gỗ cũ kỹ, tạo nên một sự đổ nát kỳ lạ giữa lòng thị trấn hoàn hảo.

Cửa chính bị khóa, nhưng theo tin nhắn của Linh, anh tìm thấy một cánh cửa phụ bị rỉ sét nằm khuất trong một con hẻm nhỏ. Anh dùng thanh sắt rỉ sét kiếm được từ căn hầm trước đó để nạy. Tiếng kim loại cọ xát ken két vang lên to đến mức anh sợ hãi. Cánh cửa cuối cùng bật mở, và anh trượt vào bên trong.

Không khí bên trong ẩm ướt, lạnh lẽo và đặc quánh mùi bụi bặm, gỗ mục nát, cùng với mùi cũ kỹ khó tả của hàng hóa tồn đọng. Anh rọi đèn pin lên. Cửa hàng Bách Hóa Cũ là một mê cung của những giá kệ đổ nghiêng, những chiếc hộp giấy đã ngả màu và những tấm vải cũ kỹ treo lủng lẳng như những bóng ma. Ánh sáng từ đèn pin bị hút vào không gian đen tối, tạo ra những bóng hình vặn vẹo trên tường.

"An Việt."

Giọng nói vang lên từ phía sau một quầy tính tiền cũ kỹ, thấp và dứt khoát. Linh bước ra khỏi bóng tối. Cô mặc một chiếc áo khoác dày, đội mũ len che gần kín khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh và cảnh giác. Cô không cầm vũ khí, nhưng toàn thân cô toát ra sự sẵn sàng chiến đấu.

"Tại sao lại ở đây, và tại sao lại là Mười phút?" An Việt hỏi, giọng anh khàn đặc vì sợ hãi và gắng sức. "Và tại sao cô biết tôi không được mang theo bằng chứng?"

Linh không trả lời trực tiếp câu hỏi thứ hai của anh. Cô di chuyển đến một góc khuất, nơi có một chiếc thùng gỗ bị lật ngược, ra hiệu cho anh ngồi xuống. "Hội Đồng đã phát hiện ra căn hầm ngay khi anh bước vào Biệt thự số 3. Họ đã kích hoạt 'Quy trình phong tỏa cấp A' ngay lập tức. Đây là một thị trấn thông minh, An Việt. Mọi ngôi nhà, mọi đường dây điện thoại đều được giám sát. Tôi đã cố gắng cảnh báo anh qua hệ thống điện thoại bàn cũ, thứ duy nhất họ bỏ quên."

"Còn bằng chứng?" An Việt vẫn nghi ngờ.

"Thứ anh giấu dưới sàn nhà là an toàn nhất lúc này," Linh nói, giọng cô đầy nghiêm trọng. "Nếu anh mang nó theo, họ sẽ tìm thấy anh ngay. Cửa hàng Bách Hóa Cũ này là nơi duy nhất ở Phù Sinh mà Hội Đồng không dám can thiệp trực tiếp."

"Tại sao?"

Linh hít một hơi sâu. "Nơi này là của gia đình tôi. Và đó là nơi Hạ Vi lớn lên, trước khi mọi chuyện xảy ra. Bố mẹ tôi đã đóng cửa nó sau khi cô ấy mất tích, như một lời kháng cự im lặng. Hội Đồng cho rằng nơi này bị nguyền rủa hoặc bị ma ám. Họ tránh xa nó."

Sự thật này mang lại cho An Việt một niềm tin mong manh. Anh cảm thấy mối liên hệ của Linh với Hạ Vi là thật, và sự nghi ngờ của anh giảm đi đôi chút. "Cô có liên quan gì đến Hạ Vi?"

"Cô ấy là chị họ của tôi," Linh nói, ánh mắt cô đột nhiên trở nên u ám. "Chúng tôi lớn lên cùng nhau ở đây. Khi cô ấy biến mất, mọi người nói rằng cô ấy bỏ trốn. Tôi biết đó là lời nói dối. Họ đã thay đổi lịch sử thị trấn chỉ sau một đêm. Tôi ở lại Phù Sinh chỉ để tìm kiếm công lý, để tìm ra sự thật đằng sau cái chết của cô ấy."

Cô nhanh chóng rút ra một tấm bản đồ gấp cũ kỹ từ túi áo khoác. Nó được vẽ bằng bút chì, chi tiết một cách tỉ mỉ, bao gồm cả những con đường nhỏ, những cống ngầm và những đường hầm bị lãng quên của Phù Sinh. "Anh đã thấy những ký hiệu trên tường căn hầm. Chúng là ngôn ngữ của Nghi Thức, và chúng chỉ đường đến nơi cuối cùng. Nơi này là chìa khóa để vào được Tháp Đồng Hồ."

Linh chỉ vào một điểm trên bản đồ, nằm ngay bên dưới Tháp Đồng Hồ. "Đây là tầng hầm cũ của nhà máy nước, bị niêm phong từ những năm 1950. Nó kết nối với hệ thống cống ngầm và dẫn thẳng đến chân Tháp. Hội Đồng dùng nó để đưa vật hiến tế vào, không ai nhìn thấy, không ai biết."

An Việt nhìn chằm chằm vào bản đồ, adrenaline chảy rần rật trong huyết quản. Anh biết mình không còn đường lui. "Vậy kế hoạch là gì? Tôi không thể ở lại đây."

"Anh phải rời khỏi Phù Sinh, nhưng không phải bằng đường chính. Tôi có thể đưa anh đến một lối mòn cũ trong Rừng Thẩm Uyên, dẫn ra bên ngoài thị trấn. Nhưng anh phải hứa với tôi một điều," Linh nói, ánh mắt cô kiên định. "Anh phải đưa bản đồ này đến một nơi an toàn bên ngoài, và vạch trần bí mật này. Không ai ở Phù Sinh tin tôi, nhưng thế giới bên ngoài sẽ tin một nhà văn trinh thám nổi tiếng."

Đúng lúc đó, một tiếng động nhỏ vang lên từ tầng trên. Cót két. Giống như tiếng ván sàn gỗ bị dẫm lên một cách thận trọng. Cả An Việt và Linh đều đứng bật dậy.

"Chúng ta không có thời gian nữa," Linh thì thầm, giọng cô pha lẫn sự sợ hãi. "Họ đã tìm ra nơi này. Hội Đồng cử người giám sát tôi, và họ biết tôi sẽ không bỏ cuộc." Cô nhanh chóng đẩy tấm bản đồ vào tay An Việt. "Bây giờ! Lối thoát ở đây!"

Linh mở một cánh cửa nhỏ bằng kim loại bị che khuất sau một chồng hộp carton cũ. Đó là lối vào một đường ống thông gió cũ. Cô chỉ vào đó. "Nó sẽ đưa anh ra phía sau Cửa hàng. Anh chạy ngay về phía Rừng Thẩm Uyên. Đừng quay đầu lại!"

"Còn cô thì sao?" An Việt hỏi, cảm thấy tội lỗi khi bỏ lại cô.

"Tôi sẽ là mồi nhử. Tôi sẽ đánh lạc hướng họ. Anh hãy làm những gì anh phải làm. Vì Hạ Vi."

An Việt không có thời gian để tranh cãi hay cảm ơn. Tiếng bước chân trên tầng trên đã trở nên rõ ràng hơn, kèm theo tiếng vật nặng bị xê dịch. Anh nắm chặt tấm bản đồ trong tay, cảm nhận được sự lạnh lẽo của giấy và gánh nặng của niềm tin. Anh cúi xuống, luồn người vào đường ống thông gió hẹp, bắt đầu hành trình trốn thoát cuối cùng khỏi Thị Trấn Phù Sinh.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×