An Việt trườn ra khỏi đường ống thông gió, rơi tõm xuống một đống lá khô và rác thải phía sau Cửa hàng Bách Hóa Cũ. Mùi hôi thối và ẩm mốc bốc lên nồng nặc, nhưng anh không màng đến. Việc thoát ra ngoài là ưu tiên tuyệt đối. Ngay sau lưng anh, cánh cửa phụ đột nhiên rung lên dữ dội, tiếng kim loại bị đập mạnh vang vọng. Linh đã thực hiện đúng lời hứa của cô, làm mồi nhử để câu giờ cho anh. Tiếng hét phẫn nộ của Kẻ Giám Hộ từ bên trong vọng ra, vang dội như tiếng gầm của dã thú bị tước mất con mồi. "Đồ phản bội! Hội Đồng sẽ không tha thứ cho ngươi!"
An Việt cảm thấy cơn đau nhói ở vai và cổ họng, nhưng anh không dám dừng lại. Anh phải đi về phía Tây, nơi có Rừng Thẩm Uyên, lối mòn bí mật mà Linh đã chỉ trên bản đồ. Rừng Thẩm Uyên là một vành đai cây cối rậm rạp bao quanh thị trấn, một biên giới tự nhiên mà không ai ở Phù Sinh dám bước chân vào. Ngay cả trong ánh sáng ban ngày, khu rừng này cũng mang vẻ âm u, lạnh lẽo, luôn bị bao phủ bởi một lớp sương mù đặc quánh và những cây cổ thụ với cành lá đen đúa, vặn vẹo.
Khi An Việt tiếp cận bìa rừng, anh nhận ra nó không phải là một khu rừng bình thường. Đó là một bức tường dày đặc của bóng tối. Những cây tùng và thông khổng lồ mọc san sát nhau, rễ cây trồi lên mặt đất như những con trăn lớn đang cuộn mình. Mùi rêu phong, đất ẩm và một mùi hương ngọt lịm khó tả, khiến người ta cảm thấy buồn nôn, lan tỏa trong không khí. Sương mù ở đây không phải là sương mù thông thường; nó dường như có màu xanh xám nhạt, di chuyển chậm rãi và có chủ đích, tạo thành những hình thù kỳ quái.
Anh bật đèn pin, rọi vào tấm bản đồ của Linh. Lối mòn không hề rõ ràng, chỉ là một đường đứt nét nhỏ xuyên qua những ký hiệu vòng tròn và hình tháp. Anh phải dùng trực giác và sự ghi nhớ địa hình để tìm kiếm điểm vào. Sau vài phút dò tìm căng thẳng, anh phát hiện một khe hở nhỏ, vừa vặn cho một người lách qua, bị che khuất bởi một cây thường xuân cổ thụ.
Vừa bước chân vào rừng, An Việt cảm thấy như mình đã đi vào một thế giới khác. Âm thanh từ thị trấn hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự im lặng tuyệt đối, chỉ có tiếng lá khô dưới chân anh và tiếng tim anh đập dồn dập. Không khí nặng trịch, dường như có hàng ngàn con mắt vô hình đang theo dõi anh từ những thân cây cổ thụ và những tảng đá rêu phong. Đây không chỉ là một khu rừng, mà là một sinh vật sống, một hàng rào bảo vệ được tạo ra hoặc bị ảnh hưởng bởi Nghi Thức Cổ Xưa của Hội Đồng.
Ánh sáng yếu ớt của đèn pin anh liên tục bị nuốt chửng bởi bóng đêm. Anh phải bước qua những gốc cây mục nát và những tảng đá trơn trượt. Nỗi sợ hãi lớn nhất không phải là Hội Đồng đuổi kịp, mà là anh bị lạc. Mọi thứ trong rừng đều giống nhau một cách đáng sợ, không có điểm mốc. Lối mòn dường như thay đổi sau mỗi bước chân, như thể có một thế lực đang cố tình làm rối loạn nhận thức và phương hướng của anh.
Đột nhiên, anh nghe thấy. Không phải là tiếng bước chân người, mà là tiếng chó săn sủa dồn dập, sắc lạnh, vang lên từ phía thị trấn. Hội Đồng đã tung chó nghiệp vụ vào rừng. Đây là một quyết định mạo hiểm, bởi người Phù Sinh luôn tránh xa khu rừng này. Điều đó cho thấy sự tuyệt vọng và quyết tâm phải bắt được anh của chúng.
An Việt cố gắng chạy nhanh hơn, nhưng anh vấp ngã liên tục. Anh quăng mình qua một gốc cây đổ, tấm bản đồ bị rơi xuống đất. Anh phải bò lại, vơ lấy nó, cảm nhận sự lạnh lẽo và ẩm ướt của giấy. Anh nhận ra rằng anh không thể chỉ chạy. Anh phải hành động theo kế hoạch. Anh mở tấm bản đồ ra, rọi đèn pin lên.
Gần cuối lối mòn, Linh đã vẽ thêm một ký hiệu nhỏ: một hình tam giác có vòng tròn bên trong. Cô không giải thích, nhưng nó nằm ngay cạnh một khúc cua gấp trên lối mòn. An Việt nhanh chóng tìm kiếm khu vực đó. Anh nhận thấy một con suối nhỏ chảy xiết, nước có màu nâu đỏ kỳ lạ, dường như nhuốm màu gỉ sét. Anh quyết định lội xuống.
Cảm giác nước lạnh buốt và bùn nhão nhoét làm tê liệt chân anh. Nhưng anh biết nước suối sẽ che giấu mùi và dấu vết của anh. Anh lội ngược dòng suối khoảng năm mươi mét, cho đến khi tiếng chó săn ở phía sau trở nên lạc giọng và xa dần.
Sau khi thoát khỏi con suối, anh leo lên một gò đất nhỏ. Ở đó, anh tìm thấy một vật kỳ lạ: một hàng rào dây thép gai cũ kỹ, gần như bị rỉ sét thành màu đất, nằm ẩn dưới lớp rêu dày. Đây là dấu hiệu của biên giới cũ, một thứ nhân tạo cuối cùng trước khi anh thực sự ra khỏi vùng kiểm soát. Ngay bên cạnh hàng rào, anh thấy một vật kim loại nhỏ sáng lên dưới ánh đèn pin. Đó là một chiếc chìa khóa đồng cũ kỹ, bị bỏ quên.
Anh dùng tay bóc lớp rêu trên chiếc chìa khóa. Ngay lúc đó, một chiếc bẫy ghim bằng dây thép gai từ trên cao rơi xuống. Nếu anh không dừng lại để nhặt chiếc chìa khóa, nó đã cắm thẳng vào đầu anh. An Việt rùng mình. Đây không phải là bẫy săn động vật. Đây là bẫy do con người đặt, có lẽ là một cách bảo vệ biên giới rừng của Hội Đồng.
Anh dùng chiếc chìa khóa để phá khóa ổ khóa ở hàng rào, nhưng không được. Anh dùng hết sức để kéo bung dây thép gai rỉ sét. Cuối cùng, với một tiếng rít ghê rợn, một đoạn dây thép bung ra, cắt vào lòng bàn tay anh. Máu đỏ tươi nhỏ xuống nền đất. Anh không kịp băng bó, chỉ có thể lao qua khe hở.
Khi anh trườn qua, anh nhìn thấy ánh sáng. Không phải ánh sáng nhợt nhạt của Phù Sinh, mà là ánh đèn đường cao tốc quốc gia, sáng rực rỡ, cách anh chưa đến một trăm mét. Anh đã thành công. Anh đã thoát ra khỏi vành đai tử thần của Rừng Thẩm Uyên.
Tuy nhiên, ngay lúc anh chuẩn bị bước chân ra khỏi bìa rừng, một bóng đen cao lớn, mặc áo khoác dài, đột ngột xuất hiện chắn ngang đường. Đó là Cảnh sát trưởng Hoàng. Anh ta không hề thở dốc, không có vẻ gì là vừa chạy. Anh ta đứng đó, như thể đã chờ đợi anh từ trước. Trên tay anh ta không phải súng, mà là chiếc điện thoại di động của Linh, vẫn đang sáng đèn, hiển thị tin nhắn cuối cùng cô gửi cho An Việt: "Không phải Tháp. Cửa hàng Bách Hóa Cũ. Mười phút. Đừng mang theo bằng chứng. Họ đang theo dõi."
Cảnh sát trưởng Hoàng mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo, lộ rõ sự kiêu hãnh và quyền lực của Hội Đồng. "Hóa ra, chính cô ta là người dẫn anh ra. Một cái bẫy hoàn hảo, An Việt. Cô ta đã chọn Hội Đồng, hoặc, Hội Đồng đã chọn cô ta. Rừng Thẩm Uyên này không bao giờ để ai đi qua mà không được cho phép."