ám ảnh thung lũng sương

Chương 8: Cuộc Đối Đầu Bên Bờ Vực Thẳm và Quyết Định Cuối Cùng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh đèn đường cao tốc quốc gia chói lòa, đối lập hoàn toàn với sự u ám của Rừng Thẩm Uyên, tạo ra một ranh giới sắc lạnh giữa thế giới thật và ảo mộng kinh hoàng của Thị Trấn Phù Sinh. An Việt đứng chết lặng, nhận ra cái bẫy hoàn hảo đã sập xuống. Cảnh sát trưởng Hoàng, với chiếc áo khoác dài, không hề đổ mồ hôi, gương mặt khắc khổ và nghiêm nghị, giống như một bức tượng canh gác đã đợi sẵn anh từ hàng giờ. Sự tĩnh lặng của Hoàng đối lập với sự hỗn loạn trong An Việt, khiến anh cảm thấy sự bất lực của mình thật đáng sợ. Hoàng không phải là một kẻ truy bắt, mà là một người gác cổng của địa ngục.

"Anh ngạc nhiên lắm sao, An Việt?" Hoàng hỏi, giọng nói trầm và chậm rãi, vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Âm thanh đó mang một sự tự mãn đến rợn người, như thể anh ta đã nhìn thấy trước mọi nước đi của An Việt. Anh ta nâng chiếc điện thoại của Linh, ánh sáng màn hình hắt lên khuôn mặt lạnh lùng. "Tất cả những gì cũ kỹ, bị lãng quên, đều là cánh cửa mà chúng tôi kiểm soát chặt chẽ nhất. Linh nghĩ rằng đường dây điện thoại bàn cũ là an toàn? Chúng tôi để nó hoạt động chính là để bắt những con chuột muốn đào tẩu như cô ta và anh." Hoàng đưa mắt nhìn An Việt một cách khinh miệt, ánh mắt đó sâu hoắm, như thể đang nhìn xuyên qua linh hồn anh.

Sự thật đánh vào An Việt như một cú đấm. Linh không phản bội anh, cô ấy bị lợi dụng. Hay cô ấy đã bị ép buộc? Một ý nghĩ kinh hoàng thoáng qua: liệu Linh có phải là một thành viên bất đắc dĩ, một con cờ thí mạng được Hội Đồng sắp đặt? Anh lắc đầu mạnh, xua tan sự nghi ngờ độc hại đó. "Linh đâu?" An Việt gầm gừ, máu từ lòng bàn tay rỉ ra, thấm vào tấm bản đồ. Mỗi giọt máu dường như là một lời thề báo thù cho cô gái đã giúp anh.

"Cô ta đã bị đưa về nơi cô ta thuộc về," Hoàng trả lời thản nhiên, như đang nói về việc xử lý rác thải. "Thị trấn này chấp nhận sự hoàn hảo và bình yên. Bất kỳ sự phá vỡ nào, dù là nhỏ nhất, đều phải bị loại bỏ. Hạ Vi đã cố làm điều đó 20 năm trước. Linh cũng vậy. Và bây giờ, đến lượt anh." Hoàng dừng lại một lát, ánh mắt liếc nhìn vào khu rừng tăm tối. "Chúng tôi đã cho anh cơ hội để viết một câu chuyện mới ở Phù Sinh, nhưng anh lại chọn cách viết đoạn kết cho mình."

Hoàng chậm rãi đưa tay vào túi áo, không phải rút súng, mà rút ra một chiếc bộ đàm nhỏ. Anh ta nhấn một nút, và một giọng nói méo mó, không rõ ràng phát ra, báo cáo về việc phong tỏa khu vực. "Anh đã phí thời gian chạy trốn, lẽ ra anh nên ở lại và chấp nhận quy tắc của chúng tôi. Chúng tôi cần sự đồng thuận. Chúng tôi cần anh hiểu lý do Phù Sinh tồn tại." Hoàng bắt đầu giảng giải, giọng điệu chuyển sang tông giọng của một vị thầy tu thuyết giáo, pha lẫn sự cuồng tín. "Tất cả những thảm kịch, những tai ương bên ngoài kia, chúng đều là bằng chứng cho sự thất bại của thế giới đó. Phù Sinh là đỉnh cao của trật tự. Anh sẽ là một vật hiến tế có ý nghĩa, An Việt. Anh sẽ đảm bảo cho sự bình yên này tiếp diễn."

An Việt biết rằng không thể thương lượng. Hoàng đang câu giờ, chờ lực lượng truy đuổi từ Rừng Thẩm Uyên đến. Anh nhìn sang bên trái, nơi cao tốc rộng lớn uốn lượn; xe cộ lao qua với tốc độ chóng mặt, tạo ra những vệt sáng dài, nhưng đó là một cái bẫy chết người. Anh nhìn sang bên phải, rừng cây đen đặc, nơi tiếng chó săn đã trở nên gần hơn, cùng với tiếng gọi nhỏ, khàn khàn của Kẻ Giám Hộ. Ánh mắt An Việt lia đi lia lại, tìm kiếm một sơ hở dù là nhỏ nhất trong bức tường truy đuổi này.

Anh nhận ra rằng chạy trốn trên đường cao tốc là tự sát. Anh sẽ bị bắt hoặc bị đâm. Trở lại rừng là đối mặt với bầy chó săn và bẫy rập. Cơ hội duy nhất của anh là tạo ra sự hỗn loạn ngay lập tức. Anh phải đánh cược tất cả vào sự bối rối của Hoàng.

"Anh nói về sự hoàn hảo?" An Việt cười khẩy, cố tình dùng một giọng đầy thách thức để đánh lạc hướng. Anh ta tiến lên một bước, làm Hoàng cảnh giác lùi lại. "Sự hoàn hảo của anh được xây dựng trên cái chết và sự dối trá. Anh là một cảnh sát trưởng, nhưng anh lại là kẻ giám hộ của một giáo phái cuồng tín! Sự bình yên của anh là sự tĩnh lặng của nghĩa địa!"

Câu nói này rõ ràng chạm đến lòng tự tôn và niềm tin cuồng tín của Hoàng. Anh ta nhếch mép, ánh mắt sắc bén như dao. "Giáo phái? Không, An Việt. Đó là một Giao ước. Chúng tôi đã đổi vật hiến tế để lấy sự thịnh vượng vĩnh cửu. Không có tội phạm, không có bệnh tật, không có tai ương. Anh không thể hiểu được sức mạnh của Giao ước này. Sự hy sinh của Hạ Vi, và của anh bây giờ, là sự cần thiết của định mệnh." Hoàng ta bước một bước về phía trước, rút ra một chiếc còng tay. "Bây giờ, hãy đi theo tôi về và nói cho tôi biết, anh đã giấu cái hộp sắt đó ở đâu?"

Đúng lúc đó, An Việt hành động. Anh không còn gì để mất. Bàn tay đang nắm chặt tấm bản đồ cũng đang giữ một nắm bùn đất và rêu ẩm lấy từ con suối. Anh dồn hết sức lực, ném mạnh nắm bùn thẳng vào mặt Hoàng, nhắm vào đôi mắt của anh ta. Hành động bất ngờ đến mức Hoàng không kịp phản ứng. Đất và rêu văng tung tóe, làm Hoàng nhắm mắt lại và chao đảo, phát ra một tiếng kêu đau đớn và giận dữ.

An Việt không cần nhìn thấy gì, anh đã dùng bản năng sinh tồn lao mình về phía trước, không phải về phía đường cao tốc, mà lao qua người Hoàng, quay ngược trở lại, lao vào bìa Rừng Thẩm Uyên! Đây là quyết định điên rồ nhất, đi ngược lại mọi logic, nhưng nó là lối thoát duy nhất.

Hoàng gầm lên một tiếng giận dữ, đưa tay dụi mắt, cố gắng lấy lại tầm nhìn. "Hắn quay lại! Đuổi theo! Bắn vào chân hắn nếu cần thiết! Đừng để hắn vào sâu hơn!"

An Việt biết rằng anh không thể đi sâu vào rừng, anh chỉ cần lợi dụng sự ngạc nhiên của chúng. Tiếng chó săn đã rất gần. Anh chạy dọc theo đường biên rừng, ẩn mình giữa những thân cây to lớn và bóng tối dày đặc. Hoàng và những người truy đuổi tập trung vào lối mòn chính, không lường trước được việc con mồi quay đầu. Anh chạy như bay, chỉ nghe tiếng tim đập và tiếng lá khô vỡ vụn dưới chân.

Khi đang chạy, An Việt bất ngờ vấp phải một cái gì đó, ngã lăn quay. Cảm giác đau đớn chỉ thoáng qua. Anh bò dậy, phát hiện ra mình đang nằm cạnh một miệng cống thoát nước cũ kỹ, bằng bê tông xám xịt, nằm khuất sau một bụi cây tầm gửi lớn. Nó là lối vào một thế giới bị lãng quên. Anh nhớ lại tấm bản đồ: "Tầng hầm cũ của nhà máy nước, bị niêm phong từ những năm 1950. Nó kết nối với hệ thống cống ngầm và dẫn thẳng đến chân Tháp Đồng Hồ."

Đây chính là cơ hội cuối cùng của anh. Chiếc chìa khóa đồng cũ kỹ mà anh nhặt được ở hàng rào dây thép gai trong Chương 7 đột nhiên trở nên có ý nghĩa. Anh rút nó ra, tay run rẩy đưa vào ổ khóa rỉ sét trên nắp cống. Anh cảm thấy thời gian như ngưng lại. Tiếng gào thét của Hoàng đã ở rất gần.

Cạch.

Tiếng mở khóa nhẹ nhàng, nhưng đối với An Việt, nó vang dội như một tiếng sấm sét cứu rỗi. Anh dùng hết sức đẩy nắp cống, một luồng hơi ẩm lạnh lẽo và mùi nước thải nồng nặc bốc lên, như hơi thở của một con quái vật dưới lòng đất. Từ phía sau, tiếng Hoàng gào lên: "Hắn ở đó! Phong tỏa cửa cống! Đừng cho hắn xuống!"

An Việt không chần chừ, anh trượt chân, lao mình xuống lòng cống đen ngòm. Anh rơi xuống một lớp bùn nhão nhoét, sâu khoảng nửa mét. Cảm giác ghê tởm bị thay thế bởi cảm giác nhẹ nhõm kinh khủng. Anh đã ở bên dưới Phù Sinh, trong mạng lưới cống ngầm, đang trên đường đến bí mật cuối cùng của thị trấn: Tháp Đồng Hồ.

Anh nghe thấy tiếng nắp cống bị đập mạnh từ phía trên, rồi tiếng Hoàng ra lệnh. Anh bật đèn pin, chỉ thấy một đường hầm nhỏ hẹp, đầy nhện giăng tơ, chất bẩn và những hình vẽ graffiti cũ kỹ, vô nghĩa. Anh nhìn lại tấm bản đồ, cố gắng định hướng trong bóng tối. Mục tiêu không phải là trốn thoát khỏi Phù Sinh nữa. Mục tiêu là xâm nhập Tháp Đồng Hồ, tìm kiếm sự thật và giải cứu Linh, nếu cô vẫn còn cơ hội.

Anh bắt đầu bò, từng chút một, vượt qua những con chuột béo múp và những vũng nước đục ngầu, về phía trung tâm thị trấn, nơi Tháp Đồng Hồ Phù Sinh đang chờ đợi, ánh vàng từ mặt đồng hồ của nó chiếu rọi xuống hầm cống qua một khe hở nhỏ, lạnh lùng và chế giễu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×