âm khế: khúc gọi hồn

Chương 4: Người pháp sư bí ẩn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời đã tối hẳn. An Nhiên ngồi co ro trên giường, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại nhưng đầu óc trống rỗng. Từ sau lần tìm thấy bức thư của Liễu và những lời cảnh báo từ bà Tư, cô biết mình không còn đường lùi. Cảm giác như có sợi dây vô hình buộc chặt cô với chiếc gương cổ, kéo từng bước về phía những bí mật u ám.

Ngoài cửa sổ, mưa lất phất rơi như khói. Thành phố chìm trong một lớp sương mờ mỏng, ánh đèn đường loang loáng như những bóng ma vàng úa. An Nhiên định gấp máy, tắt đèn đi ngủ thì tiếng chuông cửa vang lên. Âm thanh khô khốc giữa đêm khiến tim cô giật thót. Ai đến vào giờ này?

Cô khẽ bước ra, nhìn qua khe mắt mèo. Một người đàn ông đứng ngoài hành lang, khoác áo dài màu xám tro, đầu đội mũ rộng vành che nửa gương mặt. Ánh đèn neon chập chờn hắt xuống, khiến hình bóng ông càng thêm mơ hồ.

An Nhiên do dự. Bản năng mách bảo cô không nên mở cửa, nhưng bàn tay lại như bị thôi thúc. Cô hé cửa.

“Cô An Nhiên?” – giọng ông ta vang khàn, nhưng rõ ràng.

“Vâng… ông là ai?” – Nhiên khẽ run.

Người đàn ông nhấc mũ, để lộ gương mặt gầy hốc hác, đôi mắt sâu hoắm như đã nhìn thấu nhiều nỗi đau. “Tôi là Lâm, người nghiên cứu về pháp thuật cổ. Tôi theo dấu khí từ chiếc gương, biết nó đang ở đây.”

Nghe đến chữ “gương”, An Nhiên cứng người. “Ông… biết nó?”

Ông gật. “Đó không phải chỉ là gương. Nó là vật ấn, người ta gọi là Âm Khế. Thứ ấy kết nối linh hồn chưa siêu thoát với người còn sống. Nếu không được hóa giải, cô sẽ dần kiệt sức. Tôi đoán, cô đã bắt đầu nghe tiếng gọi?”

An Nhiên ngồi phịch xuống ghế, tay bấu lấy thành bàn. “Ông… làm sao biết?”

Người đàn ông chậm rãi bước vào khi cô mở cửa rộng. Ông nhìn quanh phòng, đôi mắt sắc như đang dò xét từng góc. Cuối cùng dừng ở chỗ chiếc gương từng đặt. “Khí âm vẫn còn, đậm đặc. Hẳn là cô đã liên lạc được với nó.”

“Có một cái tên,” An Nhiên thở dài, “Liễu. Cô ấy… cầu xin tôi đưa về hồ sen làng Trầm.”

Người đàn ông khẽ nhíu mày. “Liễu… Tôi từng nghe. Một vụ mất tích gần ba mươi năm trước.” Ông lẩm nhẩm vài tiếng khó hiểu, rồi rút từ túi áo một xâu hạt gỗ nâu, kẹp trong tay. “Cô bé, từ giờ hãy cẩn thận. Mỗi linh hồn gắn với Âm Khế đều không đơn giản. Họ có thể oan khuất, nhưng cũng có thể đầy thù hận. Nếu cô hứa giúp, nghĩa là cô đang tự ký vào một nửa khế ước.”

An Nhiên sững lại. “Khế ước?”

“Đúng. Âm Khế vốn là cách người xưa ràng buộc linh hồn để dùng trong tế lễ. Ai ký vào sẽ phải chia đôi sinh khí với linh hồn đó. Một bên được sống, bên kia được tồn tại. Nhưng sớm muộn, cái giá phải trả vẫn là máu.”

Căn phòng trở nên nặng nề. Tiếng đồng hồ kêu tích tắc nghe như tiếng gõ quan tài. An Nhiên chợt rùng mình. “Tôi không muốn dính vào… nhưng cô ấy cứ cầu cứu. Tôi không nỡ.”

Người đàn ông Lâm nhìn cô rất lâu, ánh mắt pha giữa thương cảm và lo âu. “Lòng trắc ẩn là thứ đẹp nhất… và cũng nguy hiểm nhất. Nếu đã bắt đầu, chỉ có thể đi đến cùng. Muốn giải thoát cho Liễu, cô phải đưa linh hồn về đúng nơi nó thuộc về – hồ sen làng Trầm. Nhưng nhớ, chùa Viên Ngạn gần đó là nơi duy nhất có thể làm lễ giải khế. Nếu không, cả cô và linh hồn ấy đều bị nuốt chìm.”

An Nhiên cắn môi. “Tôi phải làm gì?”

Ông rút trong áo ra một túi nhỏ chứa ba lá bùa vàng, mực đen vẽ ký hiệu trăng khuyết. “Mang theo. Một lá dán vào gương, một lá giữ trong người, một lá đặt ở nơi linh hồn muốn trở về. Chỉ khi đủ ba điểm, sợi dây khế ước mới mở ra.”

Cô run run nhận lấy. “Ông giúp tôi chứ?”

Người đàn ông khẽ lắc đầu. “Tôi chỉ có thể chỉ đường. Con đường đi phải do cô bước. Bởi gương đã chọn cô, không phải tôi. Cô là trung gian duy nhất.”

Trong đôi mắt sâu của ông ánh lên sự mệt mỏi. “Nhưng tôi sẽ dõi theo. Nếu quá nguy hiểm, tôi sẽ xuất hiện. Hãy tin vào trực giác – và đừng bao giờ tin hoàn toàn vào linh hồn kia.”

Nói rồi, ông đội mũ, bước ra hành lang. An Nhiên vội gọi với: “Ông… vì sao lại giúp tôi?”

Ông dừng, không quay đầu, chỉ để lại một câu: “Vì tôi cũng từng mắc phải một Âm Khế. Và người tôi yêu… đã không bao giờ trở lại.”

Tiếng bước chân ông xa dần, hòa vào tiếng gió hun hút ngoài hành lang.

Còn lại một mình, An Nhiên siết chặt ba lá bùa. Lời ông Lâm như khắc vào tim: “Chia đôi sinh khí… máu phải trả.” Cô nhớ lại những cơn mệt mỏi, nhức đầu dạo gần đây – hóa ra không phải chỉ do thiếu ngủ. Phải chăng sức sống của cô đã bị gương rút đi từng chút một?

Cô mở ngăn kéo, lấy mảnh giấy cũ Liễu để lại. Những dòng chữ nhòe nước: “Đừng để tôi chìm…” Hiện lên như tiếng khóc. Dù có nguy hiểm, lòng cô vẫn không thể bỏ qua. Nếu Liễu thực sự bị oan, chẳng lẽ cô lại ngoảnh mặt?

Đêm đó, An Nhiên gần như không chợp mắt. Trong cơn mơ màng, cô lại thấy hồ sen mênh mông. Trăng mờ treo lơ lửng, những cánh hoa đen rũ rượi. Từ đáy hồ, một bàn tay trắng bệch vươn lên, móng tay cào rách mặt nước, chới với gọi cô. Và phía bờ hồ, lờ mờ một bóng người áo dài xám tro – giống hệt ông Lâm, nhưng gương mặt nhòe nhoẹt máu.

Cô choàng tỉnh, mồ hôi vã ra lạnh buốt. Ánh sáng hắt qua rèm cho thấy trời đã tờ mờ sáng. Đồng hồ chỉ 5 giờ. Trong không khí ẩm, An Nhiên nghe rõ ràng tiếng gõ ba nhịp vào cửa phòng, đều đặn, nhưng khi mở ra… ngoài hành lang trống rỗng.

Chỉ có mảnh giấy vàng ông Lâm đưa hôm qua rơi ngay ngưỡng cửa, trên đó xuất hiện thêm một vệt nước mặn chát.

An Nhiên siết chặt mảnh bùa, tim đập loạn. Cô hiểu: trò chơi này đã bắt đầu, và không còn đường lui.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×